TÔI VÀ NAM THẦN CÙNG TRƯỜNG


Những ngày cuối cùng trước khi thi IELTS, Tiểu Nam dành tất cả thời gian cho việc ôn bài.
Sau khi ôn lại các dạng bài cho từng kỹ năng, cô lại đâm đầu vào làm đề.

Từ đề trong sách Cambridge đến những đề thi thật của các đợt thi trước, cô nàng không hề bỏ sót một đề nào.
Khi luyện đề, hầu hết các kỹ năng Tiểu Nam đều có thể tự luyện một mình, chỉ trừ phần nói.
Lúc ôn tập riêng kỹ năng này, cô thường học cách kéo dài câu trả lời và viết dàn ý sao cho vừa kịp thời gian vừa đủ ý.

Đến khi luyện đề thì có chút khó khăn, vì chẳng có ai để Tiểu Nam luyện tập cùng.
“Ting…..ting….” Tiếng chuông điện thoại vang lên ầm ĩ cả căn phòng.
Tiểu Nam bắt máy, vui vẻ nói: “Anh gọi cho em có việc gì vậy?”
“Anh đang đợi em ở cổng ký túc xá, em xuống đi.

Nhớ là mặc nhiều áo một chút, bên ngoài lạnh lắm.” Giọng nói trầm thấp truyền đến từ đầu bên kia.
Tiểu Nam nghe lời khoác thêm chiếc áo bông dày rồi mới ra ngoài.

Vừa đến sảnh chính của tòa ký túc, cô đã nhìn thấy bóng hình Tạ Vũ thấp thoáng sau bức tường sơn trắng.
Mặc dù thời tiết vẫn còn rất buốt giá, nhưng bầu trời hôm nay rất đẹp, xanh thẳm một màu xen lẫn chút trắng tinh khôi của mây và những tia nắng vàng tươi.


Những tia nắng ấm áp đầu tiên của mùa xuân bắt đầu hạ phàm, vương trên đôi vai Tạ Vũ một lớp vàng mỏng manh.
“Tạ Vũ!”
Cũng không biết là từ bao giờ, Tiểu Nam có thể gọi tên anh tự nhiên như vậy.

Kể từ sau khi anh tỏ tình với cô, cô đã bắt đầu thay đổi cách xưng hô với anh, dần dà gọi nhiều thành quen, so với trước kia không bao giờ nhắc đến anh với người khác, luôn cảm thấy cứng miệng mỗi khi nói ra tên anh, bây giờ không còn ngại nữa rồi.
Tạ Vũ khẽ đưa tay chạm vào khuôn mặt Tiểu Nam, trong lời nói mang theo sự lo lắng:
“Mấy hôm nay đều thức đêm à? Mắt em thâm hết rồi này.

Em lúc nào cũng thế, đến lúc thi cử là không bao giờ biết giữ sức khỏe.”
“Thì cũng đâu có thường xuyên.

Lúc sắp thi em cứ không ngủ được, không biết làm gì nên lại ngồi học thôi.” Tiểu Nam cười ranh mãnh, “Anh đau lòng?”
“Đương nhiên là đau lòng.” Tạ Vũ nắm lấy đôi tay nhỏ trắng nõn nà của cô vuốt v e, “Sắp thi IELTS rồi đúng chứ? Anh đến để kèm em đây.”
“Hả?”
“Anh đã nói với em rồi mà, hồi năm nhất anh cũng thi IELTS một lần, được 6.0.

Đi với anh, anh luyện nói với em.

Em mau lấy sách đi.”
“Anh đợi em ở dưới đây nhé.”
Tiểu Nam chạy hết tốc lực quay về ký túc, dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn sách vở rồi quay lại chỗ Tạ Vũ.
Ban đầu cô tưởng Tạ Vũ sẽ cùng cô ôn tập ở khu tự học, nhưng sau khi xuống đến nơi thì anh lại dẫn cô ra ngoài cổng Đông.
Anh đưa cô đến một một căn biệt thự lớn được xây dựng theo phong cách hiện đại của Bắc Mỹ.
Tạ Vũ lái xe vào gara, bước xuống trước mở cửa xe cho cô.

Tiểu Nam ra khỏi gara, khung cảnh hiện ra trước mắt chính là một căn nhà lớn được sơn màu kem nằm giữa một khuôn viên tràn ngập sắc xanh tươi mát của cây cối và thảm cỏ.
“Đây là…..

nhà anh?” Tiểu Nam ngập ngừng hỏi.
“Ừm.”
Tạ Vũ đột nhiên đưa cô đến nhà anh như vậy, thật sự làm cô có chút ngại.


Lỡ như trong nhà có ba mẹ anh, cô biết làm thế nào? Dù sao cũng mới yêu nhau không lâu, gặp phụ huynh sớm như vậy, hình như không thích hợp cho lắm.
Thấy Tiểu Nam đứng sững một chỗ nhìn đến ngẩn ngơ, Tạ Vũ thúc giục: “Em đứng đó mãi vậy, không định vào trong sao?”
“Nhưng mà……..”
Anh bất ngờ đặt tay lên bả vai cô, kéo cô vào lòng mình nói: “Ba mẹ anh không có ở nhà đâu, em yên tâm đi.”
Tiểu Nam lúc này mới yên tâm bước vào.
Cô vẫn luôn biết gia cảnh Tạ Vũ không tầm thường, nhưng cho đến khi đặt chân vào nhà anh, cô cuối cùng cũng hiểu được cuộc sống của người giàu có là hoàn toàn tồn tại, vả lại còn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô.
Gia đình đó có lẽ cũng giống như thế này, chẳng trách em gái Tiểu Du của cô lúc nào cũng vui vẻ, sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ như thế.
Người mà phải chật vật cầm cự cuộc sống ngày qua ngày như mẹ con cô mãi mãi sẽ không hiểu được thế giới của những kẻ cầm tiền kia là như thế nào.
Tiểu Nam đi theo Tạ Vũ qua một dãy hành lang, leo lên tầng hai, thẳng đến phòng cuối cùng là phòng ngủ của anh.
“Em lấy sách vở ra trước, đợi anh một chút, anh đi lấy nước cho em.”
Tiểu Nam ngoan ngoãn ngồi xuống ghế đợi anh.
Phòng của Tạ Vũ vô cùng gọn gàng, đồ đạc trong phòng đều được sắp xếp rất ngăn nắp, không gợi chút cảm giác đây là phòng của con trai.
Chợt Tiểu Nam chú ý đến một tấm ảnh được đặt ngay trước bàn của Tạ Vũ.

Đó là hình chụp của cô và Tạ Vũ trong chuyến đi chơi ở Đại Lâm.

Lúc ấy chính là khi tuyết đầu mùa bắt đầu rơi, một người thợ chụp ảnh nhìn thấy hai người giống như bắt được vàng vậy, một hai mời mọc chụp mấy kiểu.
Cô vốn đã từ chối mấy lần, chẳng ngờ sau đó anh lại kéo cô vào, cùng nhau chụp ảnh dưới làn tuyết thưa thớt.
Bây giờ nhìn lại, Tiểu Nam cảm thấy bức ảnh này cũng rất đẹp đó chứ.
Ở thời đại công nghệ như bây giờ, hiếm có người vẫn còn rửa ảnh ra rồi đóng khung lại, thế nhưng anh lại chọn bức hình này rồi đóng khung đặt ngay trước bàn học.

Nghĩ đến điều này, Tiểu Nam vui đến không nhịn được nở một nụ cười hạnh phúc.
Thì ra Tạ Vũ cũng có lúc trẻ con như thế này.

Đúng lúc, Tạ Vũ ở bên ngoài nói vọng vào trong: “Tiểu Nam, em mở cửa giúp anh với.”
Cửa vừa mở ra, Tạ Vũ hai tay bưng một khay hai cốc nước mang vào trong.

Tiểu Nam nhìn màu vàng cam đậm của nước bên trong cốc, bán tín bán nghi hỏi:
“Là trà đào à?”
“Em uống thử là biết mà.”
Tiểu Nam đưa cốc nước ghé sát miệng nhấm thử một ngụm nhỏ.

Đúng là trà đào yêu thích của cô!
“Ngon không? Tay nghề của anh được chứ?”
Tiểu Nam ngạc nhiên, “Anh tự làm?”
“Để có được một cốc nước ngon như vậy, anh phải bổ túc một khóa học pha chế đó.”
Anh biết cô thích uống trà đào, tại sao lúc đó lại im lặng? Đều là những chuyện đã qua, nhưng vẫn có lúc Tiểu Nam không tránh khỏi sẽ nhớ đến.
“Làm sao anh biết? Lúc đó em hỏi anh cũng không trả lời mà.” Tiểu Nam nhỏ giọng hỏi.
“Chuyện này là bí mật, lần khác sẽ nói với em sau.

Còn bây giờ chúng ta học thôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi