TÔI VÀ NAM THẦN CÙNG TRƯỜNG


“Tạ Vũ, anh về trước đi.

Em còn có chút việc sẽ quay về sau.”
Tạ Vũ thấy cô từ chiều đến giờ không vui, anh nghĩ nếu cô đi đâu đó cho tâm trạng tốt hơn nên lập tức đồng ý.
Lúc này mặt trời đã tắt nắng, bầu trời cao rộng bắt đầu ngả màu sang đen, Tiểu Nam một mình tìm đường đến nhà ông bà nội.
Vừa đi đến đầu ngõ, cô đã nghe được tiếng chửi bới om sòm không ngớt.
“Đồ yêu tinh này còn dám quay về đây à? Tôi không quen biết gì cô hết, cô mau biến đi cho khuất mắt tôi.”
Tiểu Nam nhận ra giọng nói khàn khàn này, là giọng của bà nội.

Mười năm rồi, giọng bà chẳng thay đổi gì cả, vẫn là kiểu cách trìu mến đối với người mà bà quý và sẵn sàng lớn giọng chửi mắng những kẻ đáng ghét.
Người phụ nữ bị mắng chửi thậm tệ cũng không vừa chút nào, đanh giọng nói lại: “Mẹ lúc nào cũng xua đuổi con như thế, vậy mẹ nên nghĩ cho con trai và cháu gái của mẹ một chút chứ?”
“Thằng chồng cô ấy à, sau khi tôi biết nó đưa cô về thì tôi đã đuổi thẳng cổ nó ra khỏi nhà rồi, cô thích thì đi mà tìm nó.

Hơn nữa, tôi không phải mẹ cô và cũng chẳng có đứa cháu nào cả, cô tự mang chồng con cô về mà nuôi.” Bà vừa nói vừa chỉ tay hướng đầu ngõ ý đuổi người phụ nữ kia đi.

Tiểu Nam mãi mãi không bao giờ quên được khuôn mặt kia.

Người phụ nữ mặc trên mình gấm lụa đắt đỏ, đeo đủ loại trang sức lấp lánh, gương mặt trang điểm rất đậm đúng chất của kẻ có tiền.

Cô cực kỳ căm hận người phụ nữ đó, bà ta chính là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cuộc sống khổ cực hiện tại của mẹ.
Nhưng có trách thì cũng phải trách người “ba” bội bạc của cô.

Nếu “ba” không bỏ rơi mẹ con cô để đi theo người phụ nữ đó, mọi chuyện sẽ không diễn ra như hiện tại.
“Bà!”
Thanh âm mỏng manh lướt qua khiến cả hai người phải quay mặt ra nhìn.
Bà nội nhìn cô một lúc lâu, giống như nhận ra lại giống như không tin vào mắt mình, giọng bà nghẹn ngào khác biệt hoàn toàn sự chanh chua vừa rồi.
“Con là…..

Tiểu Nam đúng không?”
Người phụ nữ kia nghe đến tên cô kinh ngạc lẩm bẩm: “Tiểu Nam? Chính là con của Tô Liên? Cô ta sao lại đưa con gái mình đến đây?”
Tiểu Nam nhận ra được ánh mắt tràn đầy tia căm ghét đối với mình, nhưng cô vẫn bày ra vẻ mặt dửng dưng không có biểu cảm, giương mắt nhìn chọc tức đối phương.

Mà người phụ nữ trông thấy biểu tình của cô không khỏi tức giận muốn tiến đến cho cô một bạt tai.
Chỉ vừa đi một bước đầu tiên, bà nội từ trong sân mang theo chiếc chổi rể đi ra đánh vào đôi chân trắng ngần mịn màng của bà ta, “Cô định làm gì cháu tôi? Tôi đã nói hết lời rồi mà cô vẫn không chịu biến đi, bây giờ thích tôi phải đánh đuổi thì mới chịu đúng không?”
Người phụ nữ kia bị đầu chổi bằng cọng dừa đập vào chân đau rát liền la lên liên tục: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
“Ai mẹ con với cô?”
Bà ta chịu không được những đòn chổi lập tức bỏ chạy, lúc đi ngang qua Tiểu Nam còn không quên lườm cô một cái.

Bà nội ném chổi xuống đất, lập tức chạy ra chỗ cô, mỉm cười hiền hòa nói:
“Mười năm rồi mới gặp, bây giờ con lớn quá, suýt chút nữa ta nhận không ra.


Mau vào trong đi, đúng lúc chúng ta đang chuẩn bị bữa tối, ta sẽ nấu cho con nhiều món con thích.”
Tiểu Nam nhẹ nhàng từ chối: “Không cần đâu ạ, con chỉ định ghé qua thăm ông bà một chút thôi sẽ về luôn.”
Bà nội vẫn nhất quyết kéo cô vào trong nhà, “Như vậy làm sao được, nhiều năm rồi con mới quay về đây, chúng ta nhất định sẽ nấu cho con một bữa thật ngon, nếu như con không kịp ăn thì ta sẽ gói lại cho con.”
Nhà của ông bà nội chỉ có ba gian phòng và nhà bếp tách biệt, mùi gỗ ẩm cũng rất rõ ràng.

Ông nội không có nhà, từ chập tối ông đã đi họp với mấy người bạn già trong xóm đến muộn mới về.
Tiểu Nam đứng ở trong sân đã ngửi thấy mùi gà kho dậy lên rất rõ ràng.

Bà nội ở trong bếp lúi húi dọn món ra bàn, cô cảm thấy dù sao đến cũng đã đến, cuối cùng lựa chọn ở lại ăn tối với bà.
Nghĩ đến Tạ Vũ giờ này đang ở homestay chờ cô chắc chắn chưa ăn tối, cô nhỏ giọng nhờ bà: “Bà ơi, con có thể xin gói lại một phần mang về được không?”
“Được chứ, ta nấu nhiều lắm.

Con muốn thì cứ mang về lát nữa có đói thì ăn.” Bà vừa nói vừa gắp thịt gà trong niêu đất cho vào một cái hộp, xong lại lấy thêm cái hộp nữa cho cơm trắng nóng hổi vào nắp lại cẩn thận.
Xong xuôi, bà chu đáo xới một bát cơm đầy cho cô, vui vẻ nói: “Con gái đang trong tuổi lớn, ăn nhiều một chút mới có sức khỏe mà học.”
Tiểu Nam khẽ bật cười: “Con năm nay đã mười chín tuổi, qua tuổi dậy thì rồi.

Hơn nữa bây giờ đang là nghỉ hè, con cũng không phải học nhiều.”
“Thế thì cũng phải ăn nhiều lên.”
…………

“Tạ Vũ, là em đây!” Tiểu Nam cầm theo túi đựng hai hộp đồ ăn gõ cửa phòng Tạ Vũ.
Cửa mở, hiện lên trước mắt Tiểu Nam là Tạ Vũ đang mặc chiếc áo choàng tắm, tóc còn ướt sũng, trên người mang theo hơi nước nóng từ trong phòng tắm.
Anh bước đến rất gần cô, phả hơi thở nam tính qua một bên tai thiếu nữ, giọng nói trầm trầm mờ ám:
“Em để anh đợi lâu quá! Anh đang buồn lắm đây, em phải đền bù đi.”
Tiểu Nam bối rối đưa tay đẩy anh ra xa, tay kia giơ túi đồ ăn lên trước mặt ngăn cách hai người:
“Em mang đồ ăn đến cho anh đây.

Cái này cũng được tính là đền bù mà, đúng chứ?”
Anh nhận lấy túi từ tay Tiểu Nam, cả hai đi vào bên trong phòng.
Tối nay Tạ Vũ vẫn chưa có gì bỏ bụng, vậy nên anh rất nhanh đã ăn hết thức ăn mà cô mang đến, còn luôn miệng khen ngon.
“Em mua ở chỗ nào thế? Anh phải nói thật lòng, đây là bữa ăn ngon nhất của anh khi đến đây.”
Tiểu Nam bật cười, đưa ngón trỏ đặt trước đôi môi đỏ xinh đẹp, “Bí mật.”
Điều này đã được in sâu trong tiềm thức của Tiểu Nam, tài nấu ăn của bà nội phải gọi là không ai sánh bằng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi