TÔI VAI ÁC NHƯNG TRỌNG SINH THÀNH VAI CHÍNH


Bên ngoài cánh cửa vừa đóng kính kia, một thân ảnh cao ráo khoác lên người bộ âu phục tối màu, chân mang giày tây rất trang nhã cùng cặp kính gọng bạc sáng loá đang khoanh tay đợi sẵn
Trịnh Thư Mỹ vừa ra đã nhìn thấy anh trầm ngâm đứng đó, sự ấm ức, lạnh lẽo, sắt bén vừa nãy liền biến mất trong đáy mắt, đôi mắt hạnh trong trẻo liền quay về
“Tạ đàn anh, sao anh lại ở đây?” Trịnh Thư Mỹ tiến đến hỏi
Tạ Tần nghe giọng cô mới ngước mắt, anh nhìn gian phòng kia, lại nhìn Trịnh Thư Mỹ như đang xác nhận những con sói đội lốt người đó có làm mất cọng lông nào sóc nhỏ của anh không
“Tôi nghe thông báo tên em nên đến xem thử, họ có làm khó gì em không?”
“Hả…? Không, họ chỉ hỏi tôi vài câu rồi bảo tôi về, khi nào có thông báo mới họ sẽ liên lạc”
“Ừm” Tạ Tần nhìn đồng hồ
“Tôi còn có việc phải làm nên không ở trường vài ngày”
Tạ Tần đưa chiếc túi nhỏ đang cầm trên tay cho Trịnh Thư Mỹ, cô theo quán tính cầm lấy rồi đưa mắt vào bên trong xem
“Cái này là điện thoại di động mà, anh đưa nó cho tôi làm gì?”
“Tôi biết nếu xin số em để liên lạc em chưa chắc sẽ cho, trong đây chỉ có số của tôi, nếu em muốn lưu số người khác thì sử dụng điện thoại của em, với tư cách chủ tịch câu lạc bộ, tôi cần liên lạc với hội viên của mình khi cần thiết”
Trịnh Thư Mỹ biết trả lại cũng vô ích nên chỉ có thể cầm lấy, nhưng cô cũng không quên mỉa mai
“Tạ đàn anh thật biết cách tiêu tiền”
“Tôi chỉ tiêu tiền cho vợ hoặc người thân, em muốn ở vị trí nào?”
Lại thế, Tạ Tần anh không thể không nói mấy lời mờ ám như vậy anh ăn cơm không ngon sao hả??
“Hhaaa, không những giỏi tiêu tiền mà Tạ đàn anh còn giỏi ăn nói thế nhỉ, tôi chịu thua”
Tạ Tần nhếch mày đắc ý, anh lại tiếp tục nhìn đồng hồ, lần này hình như anh thật sự phải đi rồi, nhưng trước khi đi anh vẫn không quên nói hết mấy điều cần nói:
“Trong đó có chìa khoá phòng tôi, em có thể ở đó, có chuyện gì thì liên lạc với tôi hoặc đợi tôi về, còn nữa, lát nữa em nhớ đến câu lạc bộ tôi kí tên đấy"
Trịnh Thư Mỹ nhìn vào túi nhỏ lần nữa, thật sự có một chiếc chìa khoá, Tạ Tần nói không ép cô, nhưng cách anh chứng minh cho cô thấy cô có thể bước vào cuộc sống của anh khiến cô không khỏi thổn thức
“Tôi không còn thời gian nữa, khi tôi gọi, nhớ nghe máy, tôi chỉ nhờ em thêm một điều đó nữa thôi.

.


“Tôi…biết rồi.

.


Tạ Tần theo hướng ngược lại dần khuất bóng, nếu không có túi đồ trong tay cùng mùi hương của anh thoang thoảng trong không khí, cô chắc chắn nghĩ mình nằm mơ
….

Trịnh Thư Mỹ ra khỏi tòa nhà hành chính trường đại học A đã nhìn thấy Dạ Lý Huyền, bên cạnh còn có Hạ Thiên, hai người họ người ngồi người đứng ngẩng đầu đã thấy cô ung dung đi tới
“Yo, đông đủ thế.


.


“Mỹ Mỹ, sao rồi, họ có làm khó gì cậu không?” Dạ Lý Huyền là người đầu tiên hỏi
- Lại là câu hỏi này, trong mắt các người, Trịnh Thư Mỹ này yếu đuối đáng thương đến mức nào vậy.

.

??
“Không có gì, chỉ hỏi vài câu đơn giản thôi” Trịnh Thư Mỹ nói xong không quên hướng ánh mắt qua Hạ Thiên, cô nhìn anh từ dưới lên trên thật kĩ rồi rút ra kết luận
- Gương mặt còn miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng cái thần thái này! !!!
- Hạ Thiếu Gia có thật sự được Hạ Vũ sinh ra không vậy?
- Cùng nòi giống mà có thể khác nhau đến vậy sao?
- Càng nhìn cái mặt thèm đòn cùng điệu bộ không nghiêm túc đó Trịnh Thư Mỹ càng gai mắt, anh nên học cha anh cách đi, đứng, ngồi và tác phong khi nói chuyện để thể hiện mình là một đại thiếu gia hàng thật giá thật đi.

.

!!
“Em đang mắng gì anh đúng không?” Hạ Thiên rất nhanh đã đọc vị được ánh mắt kia
“Đâu có, dạo rài người mắc bệnh đa nghi nhiều thế nhỉ.

?”
“Em đang nói đến ai nữa?” Hạ Thiên hỏi
Trịnh Thư Mỹ xua tay: “Không có, tôi nói bừa vậy thôi, mà sao hai người lại đi chung với nhau vậy?”
Ngọn gió nào thổi hai oan gia khắc khẩu này về chung một chỗ thế này.

.

??
“Tớ định tìm Tạ đàn anh, ai biết tên này từ đâu xuất hiện lôi tớ đến đây, nói là không có gì đâu, đến đây đợi cậu ra” Dạ Lý Huyền nói trong bất lực
- Tìm Tạ Tần?? Anh ấy vừa đi rồi
Trịnh Thư Mỹ nhớ đến vị lúc nãy.


.

Sự xuất hiện của Hạ Vũ đã là điều kì lạ mà đời trước vốn dĩ không có, mà cũng nhờ có Hạ Vũ, những từ ngữ khinh rẻ của dân có học thức không lọt vào tai cô, giờ lại xuất hiện một Hạ Thiên nói với Dạ Lý Huyền chuyện không có gì đâu.

.

“Hạ thiếu, anh biết chuyện của tôi à?”
Hạ Thiên vươn vai trông thật sự rất biến nhác, anh trả lời:
“Chỉ có những người ở thế kỉ trước không sử dụng internet như em mới không biết chuyện của mình thôi, nhóc”
Dạ Lý Huyền cũng gật đầu đồng tình:
“Mỹ Mỹ, cậu nên mua một cái smartphone ngay đi, đi tớ mua cho cậu một cái.

.

"
Dạ Lý Huyền lướt mắt đã thấy đồ Trịnh Thư Mỹ cầm trong tay, cô nàng còn tò mò cúi người xuống gần để xem, khi nhìn được rõ ràng, cô nàng cảm thán thốt lên:
“Ể! cái này, cậu mua bao giờ thế.

.

?? Còn là loại mới ra nữa, Mỹ Mỹ cậu là trọc phú hả??"
“À tớ quay số trúng thưởng tuần trước trúng đấy, sáng nay người ta mới giao”
Hạ Thiên cũng tò mò tiến đến một bước, anh dĩ nhiên sẽ không tin lời nói dối đó của Trịnh Thư Mỹ, Hạ Thiên định trêu cô thêm vài câu, bất chợt điện thoại đổ chuông
Cả hai nhìn Hạ Thiên, anh lướt mắt qua màn hình nhưng không có ý định nhấc máy ngay, Hạ Thiên nói:
“Hai đứa đi trước đi, anh còn có việc, gặp lại sau nhé”
“Xì, tự đến rồi tự đi còn làm như người ta hoan nghênh lắm không bằng.

.

” Dạ Lý Huyền đợi Hạ Thiên khuất bóng hướng ngược lại mới bĩu môi nói
Trịnh Thư Mỹ nhìn cô nhóc kia chỉ biết lắc đầu cười trừ
….


Cốc cốc!
Cạch!
Hạ Thiên khom người ngồi vào xe, chiếc BMW màu đen dần lăn bánh
"Con định làm gì với nhóc đó"
Hạ Thiên ngả người đổ dồn trọng tâm về sau, chân còn bắt chéo rất thoải mái, anh cười hỏi:
"Sao ba lại nói vậy?"
Hạ Vũ dường như rất hiểu con trai, ông trả lời:
"Ta chưa thấy con để ý đến ai mà lôi cả ta vào"
Hạ Thiên chưa trả lời, Hạ Vũ đột nhiên giọng nói trở nên mơ hồ:
"Nhưng thật sự rất giống"
Hạ Thiên không trả lời ông, cả hai rơi vào trầm mặt khiến không khí trong xe dường như ngưng trệ, mãi một lúc lâu sau, khi mà tài xế tưởng rằng hai cha con họ sẽ không nói lời nào nữa thì Hạ Vũ lên tiếng:
"Ta biết con nghĩ gì, ta cũng rất bất ngờ khi gặp nhóc đó, nhưng sự thật vẫn là thứ tàn ác nhất, Hạ Thiên, trên đời người giống người không thiếu
Ta không muốn con vì điều đó mà có những cảm không đáng có, con hiểu ý ta không?"
"Con biết, kí ức và hình dáng con đều quên cả rồi, thật sự cả gương mặt thế nào con còn không thể nhớ nỗi nữa kìa, nhưng mà ba!.

"
Hạ Thiên quay đầu nhìn ba mình, anh cố tìm trong đáy mắt lạnh lẽo kia có một tia ấm áp nào đó hay không.

.

?
Nhưng đều không thấy!
Ông ấy từng nói với anh:
"Hạ Thiên, để trở thành người mạnh nhất, con không thể để người khác thấy sự yếu mềm của mình, người ngồi càng cao càng cô độc, mà sự cô độc là để đổi lấy sự bình an cho những người mình muốn bảo vệ càng hoàn toàn xứng đáng.

.

Đáng tiếc ta nhận ra điều đó quá trễ.

.

Ta từng là đứa trẻ, cũng từng là thiếu niên, từng ngông cuồng, cũng từng đau khổ, ta muốn con nhìn thấy, muốn con tự mình cảm nhận.

.

Vậy nên Hạ Thiên, đến khi nào cánh buồm này gãy con thuyền này sẽ mất lái, đến lúc đó, con có muốn trở thành cánh buồm tiếp theo hay không, ta đều để con chọn.

.


"
"! Ba không nhớ mẹ sao?" Câu hỏi này Hạ Thiên cất giấu rất lâu rồi, lâu đến nỗi anh còn nghĩ cả đời này anh sẽ không thể thốt ra, nhưng nhìn ánh mắt cô độc đến vô hồn kia, Hạ Thiên vẫn phải nói
Hạ Vũ ra hiệu tài xế dừng xe
"Ta đưa con đến đây thôi, ta còn có việc"
"Ba.

.

"
Hạ Vũ ngồi im trong bóng tối, Hạ Thiên không thể ép ông trả lời nếu như ông không muốn
"Ông để anh nhìn thấy mọi mặt của ông, để anh tự do lựa chọn con đường của mình sau này.

.

"
Hạ Thiên cuối cùng trầm lặng bước xuống xe!
!.

Mất hơn nửa ngày Trịnh Thư Mỹ mới về tới ký túc xá, Dạ Lý Huyền kéo cô đi đến câu lạc bộ của Tạ Tần rồi mới cho cô ăn, khi đến nơi đã có người đợi sẵn, chẳng mất bao lâu cô và Dạ Lý Huyền đã chính thức trở thành thành viên của câu lạc bộ đứng đầu trường A
Trịnh Thư Mỹ về đến phòng đã nằm dài trên ghế, đời trước phải hai năm nữa chuyện này mới bị lộ
Mốc thời gian được đẩy lên nhưng diễn biến thì hoàn toàn khác, cô mơ hồ nhìn lên trần nhà
Đời trước khi chuyện này bể ra, bên cạnh cô còn ai không?
Không, không một ai cả
Và cái thông báo buổi sáng hôm nay gọi Trịnh Thư Mỹ đến chính là đình chỉ học đợi điều tra
Bốn người có mặt trong văn phòng đó đã ép thiếu nữ 18 tuổi năm ấy phải khóc như một đứa trẻ hư, một câu cũng không thể phản biện và chỉ biết run rẩy như chó hoang lạc đường
Đến giờ Trịnh Thư Mỹ vẫn còn nhớ như in khoảnh khắc đó, nó khiến cô biết ở cái xã hội thực dụng này, chẳng có cái gọi là công bằng, công bằng chính là, nếu bạn cho là đúng, một là bạn phải thật mạnh, thật giỏi thật bản lĩnh để chứng minh.

.

Hai là phải thật giàu, thật quyền lực.

.

Mà thiếu nữ năm đó chỉ có một trái tim điên cuồng yêu một người.

.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi