TÔI XUYÊN THÀNH VIRUS HỆ THỐNG


Phần đầu Cao Dã bị va chạm mạnh, ngu ngu đần đần, toàn thân phủ đầy tro bụi.
Mà A Ngai rơi xuống cùng hắn lại không rõ tung tích, hiển nhiên đã chạy mất.
Ý thức được mình bị hai thằng đó đào hố chôn, Cao Dã âm thầm chửi "djt mẹ".
Vách đá trên đỉnh đầu còn sót lại vô số vết trầy do móng tay để lại cùng vết máu loang lổ lâu ngày nhìn mà thấy giật mình.
Tìm ra một dấu hiệu bên trên, gã ngay lập tức lấy đèn dầu chỗ góc phòng đến kiểm tra.
Vách đá gồ ghề không thấy đường đi.
Chả hiểu sao lại bị nhốt ở không gian chật hẹp nghẹt thở, vừa nghĩ đến vở kịch tinh tế của Tào Nghiêm Hoa và A Ngai, Cao Dã nhịn không được mắng: "Đjt con mẹ biết chơi vồn!"
Ngó đến quan tài ở phía dưới, Cao Dã đặt đèn dầu xuống, bạo lực đẩy nắp quan tài.
Bên trong có một thi thể đã khô héo từ lâu.
Nhìn vào cách ăn mặc và phụ kiện, giống hệt với hình dạng của NPC Bích Đào Hoàng Hậu.
Cầm đèn dầu di xung quanh, ấy vậy mà trên nắp quan tài có chữ viết, toàn bộ đều bằng tiếng Anh.
Cao Dã đọc cẩn thận.
Tây Âu thời Trung cổ, tại toà lâu đài cổ có một người đàn bà xinh đẹp, tôn xưng Bích Đào Hoàng Hậu.
Thời gian dần qua đi, ả ta đến đuổi già nhan sắc suy bại, không chấp nhận được nên mới đến một Phù thuỷ nọ, ý đồ phục hồi thanh xuân.
Phù thuỷ dâng một gói thuốc bột, tỉ mỉ đắp nó lên thân thể Bích Đào Hoàng Hậu.
Chỉ sau một đêm, da dẻ ả ta phát sáng, gương mặt phục hồi như thuở xuân xanh.
Nhưng nhan sắc cũng có hạn sử dụng.
Một năm sau, vẻ đẹp của Bích Đào Hoàng Hậu biến mất với tốc độ nhanh chóng, vì vậy nên ả ta lại tiếp tục mời phủ thuỷ đến giúp mình.
Nhan sắc quay về nhưng thời hạn ngắn ngủn.
Vì nhan sắc, lòng tham của Bích Đào Hoàng Hậu càng ngày càng lớn.
Ả dùng sắc đẹp lừa phù thuỷ lấy thành phần gói thuốc bột rồi giết chết gã, tự mình điều chế.

Nguyên liệu rất tàn độc, là da của chín thiếu nữ trẻ lột xuống lúc còn sống, phơi khô rồi nghiền thành bột mịn, qua chín ngày phơi nắng mới mới hoàn thành chế tác.

Vì vậy Bích Đào hoàng hậu chìm trong thú vui lột da ác độc, vô số thiếu nữ chôn mình dưới chân ả.
Cuối cùng, Bích Đào Hoàng Hậu tham lam bị oan hồn các thiếu nữ cắn trả.

Ả đang sống sờ sờ bị gặm từng miếng thịt, thẳng đến khi chết.
Mà hiện tại, Bích Đào Hoàng Hậu lần nữa trở về lâu đài cổ, vì dung nhan xinh đẹp vĩnh hằng, ả phải gom đủ chín tấm da người...
Nhìn cái thi thể khô khốc trong quan tài kia, Cao Dã giật giật khoé miệng, tự dưng cảm thấy sau cổ lạnh toát.
Gã cố gắng bình tĩnh lại, căng da dầu dọn thi thể đặt sang bên, ý đồ tìm manh mối dưới quan tài.
Kết quả bên trong trống trơn, chỉ có phần đáy khắc một lá bài Q bích.
Cao Dã duỗi tay sờ, cũng không tìm được cơ quan nào khác.
Một cái đầu bỗng nhiên dựa lên bả vai gã.
Cao Dã phiền, không thèm ngẩng đầu lên nói: "Đang căng thẳng, đừng làm phiền bố."
"Cạch, cạch."
Cao Dã ngạc nhiên há hốc mồm, tựa như nhớ đến gì đó, gã đàn ông đột ngột quay đầu.
Hốc mắt đen kịt của thây khô đang nhìn chằm chằm gã.
Cao Dã: "Vãi cứt! Sao mày chuyển động được?!"
Thây khô: "..." Tao thích.
Cao Dã lập tức bò lên vách đá.
Thây khô vặn vẹo cơ thể cứng đờ, lạnh nhạt bò về quan tài, thậm chí còn chủ động nhặt nắp lên đậy kín chỗ ngủ.
Cao Dã nhẹ nhàng thở ra, thử đứng thẳng dậy nhưng thân thể chỉ có thể khom lưng 90 độ.
Màn đêm dần buông xuống.
Mấy người Dịch Thu Bạch lục tung nhà bếp, vẫn không tìm được manh mối hữu dụng.
Về phần ba người khương Hàm, căn bản không hành động.

Có Tào Nghiêm Hoa và A Ngai làm nội gián, nó không cần quan tâm nhiều.

Bọn chúng hại Cao Dã, sức chiến đấu quân địch giảm một nửa, chỉ cần lát nữa tách nhau ra thì có thể giải quyết triệt để.
Nhìn sắc trời càng ngày càng tối, Dịch Thu Bạch quyết định tạm thời từ bỏ việc tìm kiếm Cao Dã.
Buổi tối hắn còn phải nằm lại quan tài, việc quan trọng nhất phải bảo vệ đám Bàn Tử, tránh cho bọn họ kích hoạt điều kiện tử vong.
Miễn là người chơi không kích hoạt điều kiện tử vong, cơ hội sống có thể kéo dài hơn rất nhiều.
Về đại sảnh, Bàn Tử tựa như nghĩ đến gì, giữ chặt Dịch Thu Bạch hỏi: "Sếp, sếp nhớ tình huống phó bản trước không?"
Dịch Thu Bạch gật đầu.
Bàn Tử làm thủ thế ám chỉ đầu lâu: "Phó bản trước bộ xương khô đảm nhận vị trí cực kỳ quan trọng, rõ ràng nó lắc lư trước mặt chúng ta từ đầu nhưng không ai thèm nghĩ đến nó.

Anh nói xem, có phải đạo cụ quan trọng trong phó bản lần này cũng đã bị chúng ta lãng quên?"
Lời vừa dứt, Dịch Thu Bạch bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Bàn Tử tò mò cầm cái xương sống lên nghiên cứu.
Đám người Tiêu Hổ đang mải bò dưới đất xem xét đống hoa văn phức tạp.
Dịch Thu Bạch đứng dậy tiến về phía quan tài.
Bên ngoài quan tài thuỷ tinh trang trí hoa lệ, bên trong lại trống trơn, đến cái gối đầu cũng không có.

Dịch Thu Bạch sờ trái sờ phải, rõ ràng trước đây hắn cũng đừng sờ thử nhưng không biết từ khi nào nó càng ngày càng tinh tế.
Bàn Tử thấy hắn ghé vào quan tài, tò mò bước tới hỏi: "Sếp, sao thế?"
Dịch Thu Bạch chỉ vách quan tài.
Bàn Tử cẩn thận sờ, cảm xúc giống như sờ vào miếng da, tinh tế bóng loáng.
Anh ta tò mò lấy xương cột sống nhẹ nhàng rạch một đường.
Một chút máu tươi thấm ra, doạ anh ta lùi về sau: "Vãi chưởng, quan tài này làm bằng da người hả?"
Cùng lúc đó, Khương Hàm bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.


Chả hiểu sao mu bàn tay nó xuất hiện chút máu tươi.
La Giai Thiến khẩn trương hỏi: "Anh sao thế?"
Khương Hàm nhíu mày: "Không có gì."
Dịch Thu Bạch dùng đầu ngón tay vuốt tí máu lên ngửi, là mùi máu người.
Rõ ràng tối hôm qua vách quan tài không như vậy, từ khi nào nó bắt đầu thay đổi?
Tựa như nhớ đến điều gì đó, tầm mắt Dịch Thu Bạch rơi xuống cánh cửa.
Trước đó Cao Dã với Bàn Tử từng xếp sáu tấm da người ở cửa lầu một, sau đó thừa dịp chọn phe phái đám bạch tuộc lại đến cướp đồ chạy.
Nếu quan tài làm bằng da người vậy chúng nó nên đặt vào đây mới đúng.
Vì vậy Dịch Thu Bạch không suy nghĩ nhiều, thu thập đống da thêm lần nữa rồi đặt chúng vào quan tài.
Bàn Tử nhìn không hiểu, giật mình nói: "Sếp, tối anh có phải nằm lại đây không?"
Dịch Thu Bạch gật đầu.
Bàn Tử: "Cùng đống da này?"
Dịch Thu Bạch lại gật đầu.
Bàn Tử: "!!!"
Để cho thoải mái, Dịch Thu Bạch cẩn thận trải phẳng từng miếng da.
Mọi người lẳng lặng nhìn hắn hành động.
Nhìn hắn bò vào quan tài nằm một lúc rồi lại bò ra, cẩn thận sắp xếp da người khác xuống rồi tiếp tục nằm, lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy.
Mọi người: "..."
Ngay cả hệ thống 001 cũng hỏi tò mò, không nhịn được hỏi: "Chủ nhân, ngài chê quan tài nhỏ quá hả?"
Dịch Thu Bạch: "Tao gầy, không sao."
Hệ thống 001: "..."
Dịch Thu Bạch: "Sau lưng không có gì kê nên hơi cứng, nằm đau lưng, để thêm tí đồ cho thoải mái."
Hệ thống 001: "..."
Được rồi, lý do chính đáng.
Sắc trời tối hoàn toàn, để tránh bọn họ kích hoạt điều kiện tử vong, Dịch Thu Bạch yêu cầu cả ba ở lại quan tài không đi lại.
Ba người đồng ý.
Âm thanh của hệ thống 001 vang lên đúng giờ: "Chủ nhân mệt mỏi cả ngày, mời ngài đi ngủ."
Dịch Thu Bạch: "Ừ, mày tan ca vui vẻ."

Nằm trở lại quan tài, Dịch Thu Bạch nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ba người bên ngoài ngồi vây quanh hắn.
Một lúc sau, vài tiếng hự hự vang lên, bạch tuộc lớn nhỏ xúm lại về phía quan tài.
Tiêu Hổ sợ tới mức "á" một tiếng, Bàn Tử vội vàng che miệng anh ta.
Cả ba đều không dám lên tiếng.
Những con bạch tuộc quay quanh quan tài giống như đang tổ chức một nghi lễ thần thánh nào đó.
Thêm hai vết máu trên bậc thang.
Chúng vui vẻ di chuyển xung quanh các bậc thang đá, thoạt nhìn hơi ghê rợn.
Xong xuôi, chúng vội vàng lùi về.
Tiêu Hổ nhão như đống bùn liệt xuống người Bàn Tử, khóc không ra nước mắt nói: "Bàn Tử, tôi không chịu nổi."
Bàn Tử không nói gì.
Dịch Thu Bạch bỗng nhiên mở mắt quan sát vách quan tài.
Nó sống động hơn ban ngày, thậm chí có thể nhìn thấy lỗ chân lông cũng như các mạch máu nhỏ.
Nó đang sống lại.
Người chơi càng chết nhanh, tốc độ hồi sinh của nó càng điên rồ.
Mang theo tâm tư thăm dò, Dịch Thu Bạch nhẹ nhàng vươn tay chạm đến.
Ban đầu không có phản ứng, nhưng hắn rất kiên trì, lực đầu ngón tay không nặng, nhẹ nhàng mềm mại như gãi ngứa.
Vách quan tài xuất hiện lớp da gà.
Buồn cười chết đi được.
Não Dịch Thu Bạch chuyển động, hứng thú tháo cái lông chim màu đen trên mặt nạ xuống, nhẹ nhàng quét quanh vách quan tài.
Khương Hàm đang ngủ đột nhiên nở nụ cười.
Tiếng cười đột ngột khiến đám người chơi bên dưới dựng đứng lông tơ.
Lòng Tiêu Hổ run sợ, hỏi: "Thằng nào cười đấy?"
Bàn Tử: "Hình như là NPC..."
Tiêu Hổ: "!!!"
Nửa đêm rồi NPC còn cười cái gì?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi