Tôi dùng ánh mắt cầu cứu một lần nữa hướng về phía Thái tử điện hạ. Ngài ấy dùng khẩu hình miệng đáp lại tôi: “ Xin lỗi nha ~”. Rồi quay đi tỏ vẻ mình rất không liên quan nữa chứ. Này Thái tử điện hạ đừng như thế mà! A!!!
Quốc sư quay về phía Thái tử nói:
- Thái tử điện hạ, cho phép thần xin mượn Tử Thanh một lát!
Hể! Cái gì cơ! Khoan đã, không được, Thái tử điện hạ đừng đồng ý.
- Được, miễn trả lại cậu ấy cho ta khoảng khắc 3 là được!
Thế là tận gần 2 canh giờ rồi còn gì! Tôi hai mắt ai oán nhìn Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ nhìn tôi cười khổ như muốn nói ‘ Ta bó tay! ’ A ngài thật là, lòng tôi gào thét trong vô vọng.
Đến Thư Quán của Quốc sư, tôi và ông mặt đối mặt, hai mắt nhìn nhau, tôi lặng lẽ giấu mồ hôi lạnh. Phải làm sao bây giờ đây???? Ai đó cứu với!???
Quốc sư hỏi tôi:
- Cậu thật sự đọc hết chỗ sách ấy hôm qua ư?
Ngài ấy biết sự thật rồi thì nói dối cũng vô dụng, tôi đáp:
- Vâng.
Sau đó Quốc sư cười lớn:
- Ha..ha..ha..Được lắm ta cứ tưởng năm nay lại không có ai đánh bại được cậu nhóc kia, giờ có hi vọng rồi.
Cậu nhóc kia, lẽ nào là đại sư huynh của Thiên Sương Môn, Liễu Anh Kỳ từ được mệnh danh là văn võ song toàn, bất kể cả cầm kì thi hoạ không thứ gì có thể làm khó cậu ta, hơn nữa còn có tài năng không nhỏ trong tu luyện, còn tự mình tạo ra một bộ công pháp mới được nhiều đệ tử trong môn kính trọng. Theo tiểu thuyết thì sau khi An Nhiên ( nhân vật chính) vào Thiên Sương Môn được ba năm đã lập kỷ lục động trời là đánh bại Anh Kỳ trong kì hoạ trong một buổi khảo thí tại Hoàng cung. Hơn nữa đây cũng là lần đầu Thái tử và An Nhiên gặp mặt và gây mâu thuẫn không nhỏ. Nhưng hiện tại giờ mình đang ở đây thì chẳng may thắng được Kỳ Anh thì Thái tử không gặp và gây mâu thuẫn với An Nhiên nữa rồi mình sẽ kết thúc được số phận flag đen này.
* flag đen: Chỉ những nhân vật có kết thúc đen đủi, không có hậu
- Quốc sư ngài đang muốn ta làm gì đây?
Nghe vậy Quốc sư tươi cười trả lời:
- Ha..ha..ha.. Không uổng ta tin vào nhóc, ta muốn nhóc học thử một số kĩ nghệ để cỏ thể đánh bại được Liễu Kỳ Anh vốn là đại sư huynh của Thiên Sương Môn, cậu ta là đệ tử chân truyền của bằng hữu ta. Cậu ta được khen ngợi nhiều giờ trở lên tự kiêu rồi không còn chăm chỉ, chuyên tâm tu luyện như trước nữa rồi. Vì vậy ta mong nhóc đánh bại cậu ta và thức tỉnh cậu ta rằng cậu ta không phải mạnh nhất, trên đại lục này bất cứ ai dù mạnh như thế nào thì luôn xuất hiện người mạnh hơn.
Quả nhiên là vậy tôi đoán chuẩn trúng đích luôn!
Nhìn ông bác, tôi tỏ vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng hỏi:
- Vậy xong ngài cũng phải có thưởng nhỉ?
Quốc sư khá bất ngờ trước câu hỏi này của tôi, ông ấy lập tức trả lời:
- Đương nhiên, chuyện đấy ngươi không phải lo chắc chắn sẽ có.
Nói đến có thưởng thì ai lại không làm chứ thắng được thưởng, thua thì chẳng bị sao cả thế thì quá hời cho mình còn gì, vậy tội gì mà không thử:
- Được, vậy ngài cho ta biết một số thông tin về sức chiến cũng như khả năng kĩ nghệ của hắn là được, người ta có câu: “ Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng ” mà.
Quốc sư mừng rỡ đáp:
- Không thành vấn đề!
Tôi xin phép trờ về phủ Thái tử:
- Vậy cho phép thần cáo lui trước.
Tôi bước đi xa dần rồi khuất bóng, Quốc sư nhìn từ xa mà không khỏi khen ngợi: “ Không ngờ thế hệ trẻ giờ đây đã trở lên sung sức như thế này rồi”:
Về phủ Thái tử tôi mở bùng lên một luồng oán khí, Thái tử giật mình nói:
- A Tử Thanh, sao ngươi về sớm thế!
- Còn không phải vì thần còn đang dang dở khi dạy ngài đây ‘Thái tử điện hạ’!
Thái tử đã cảm nhận được điều nguy hiểm sắp tiến tới, trả lời:
- Hôm nay đến đây thôi nha Tử Thanh! Chắc ngươi mệt rồi.
Xong ngài làm bộ đáng thương, ngây thơ vô số tội. Hừm, ngài đừng hòng dùng vẻ đáng yêu làm tôi mềm lòng nhé!
- Không sao đâu Thái tử điện hạ, thần thấy mình vẫn còn sung sức lắm. Giờ học văn để đấy đi chúng ta đi luyện kiếm nhé!
Cả phủ Thái tử không ai không biết độ khắc nghiệt khi luyện kiếm của Tử Thanh, Trước khi Tử Hiên xuyên không vào cơ thể Tử Thanh thì Tử Thanh vốn đã là một người khá khắc nghiệt trong tu luyện. Giờ sau khi Tử Hiên xuyên không vào thì còn điên cuồng tu luyện hơn vạn lần. Nói về luyện kiếm thì không ai hành hạ bản thân hơn cậu, mỗi ngày đều phải luyện 1500 đường kiếm khác nhau, đồng thời cũng luyện tập nhiều loại vũ khí khác nhau. Từ khi xuyên không đến đây Tử Hiên cực kì chú trọng việc tu luyện vậy nên hiện đã ở cảnh giới Kim đan hậu kì chuẩn bị tiến đến cảnh giới Nguyên Anh.
Nghe đến từ “ luyện kiếm” cùng với Tử Thanh thì ai mà không sợ chứ. Thái tử lập tức từ chối:
- Thôi hôm nay ta có việc bận rồi nên dừng ở đây thôi!
Hehehe ngài muốn trốn cũng không dễ vậy đâu ???:
- Thái tử thần đã kiểm tra hết lịch trình làm việc của ngài hôm nay rồi, rõ ràng bây giờ ngài đang rảnh mà, đúng không Thái tử điện hạ!
Nói xong tôi vác ngài ấy theo tôi ra sân tập luyện.
- Không........!
Tiếng cầu cứu của ngài vang lên trong vô vọng. Thái tử ngài chưa đủ tuổi để trêu ta đâu!
- Hết chương 4-
*Giới thiệu nhân vật:
Liễu Kỳ Anh
Tuổi: 18
Thân hình gọn gàng khá cao, mặc đồ của đệ tử nội môn có màu xanh lá nhạt, tay áo cắt ngắn gọn, đai lưng buộc gọn gàng quanh người, khuôn mặt có nét thanh tú nhìn khá xuất chúng, nước da trắng và có mái tóc đen thả được buộc gọn sang một bên, có một tấm bài vị có khắc chữ 田松( Thiên Sương), mang theo thanh đoản kiếm tên Vi Sương. Là người khá hoà đồng, tuy có chút kiêu ngạo nhưng không phải người xấu.