TÔI YÊU CHỊ THÌ CÓ SAO CHỨ


Tửu lượng rất kém cơ Châu Mãn Kì quả quyết uống hết 4 chai budweiser nên say bí tỉ, nằm vật vã trên sàn nhà mặt mày đỏ hỏn, đầu óc thì quay cuồng.

Vả cho ở nhà Diệp Mai Nhi vẫn tốt lỡ Châu Mãn Kì chết yểu sõng soài ra bàn tại một quán nào đó thì chắc mặt mày cô không giấu đi đâu được
Ngoài trời đã hiện lên ánh chiều tà của hoàng hôn, điện thoại cứ rung lắc liên hồi Châu Mãn Kì chẳng còn tâm để ý nữa bởi đến cả việc tự lực cánh sinh ngòm dậy cô còn nghiễm nhiên không thể động đậy huống hồ là với tới điện thoại xa ẩn hiện trên bàn cao chót vót
! ----------------!
"Châu Mãn Kì sao chị trốn tôi ?"

Giọng nói đầy quen thuộc như ăn sâu vào tiềm thức trong con người Châu Mãn Kì, mỗi lần cảm nhận được giọng nói ấy từng con đường dẫn máu thế giới bên trong Châu Mãn Kì ấm ran, những lọn tóc đen mượt xoã bung rối ren trên khuôn mặt thanh tao làm cô hờ hững, đôi tai đỏ kháy vễnh lên nhưng đôi mắt xinh đẹp thì mãi cụp xuống
Châu Mãn Kì thở nặng trước sự bài xích của Băng Thiệu Huy, cô bực dọc lảng tránh chân trái đá chân phải như sắp đổ xuống sàn nhà
Hành động đó làm Băng Thiệu Huy có chút bối rối hằng ngày Châu Mãn Kì rất dễ chịu nhưng hôm nay thì khác trông bộ dạng khốn đốn đăm đăm chạy trốn khỏi mình làm anh cực kì bất mãn
Không muốn giằng co với cô thêm, anh nhấc bỗng cô đặt lên vai đáo để chạy ra ngoài, bản thân cũng không còn sức để chống cự lúc tỉnh táo dĩ nhiên không thể còn lúc say mèm như thế này muốn chống cự thì còn phải chịu ác liệt hơn
Băng Thiệu Huy cẩn thận đặt chóp đầu Châu Mãn Kì vào đỉnh gối nhẹ nhàng và cũng định ở lại chăm sóc cô một đêm.

Trên đường về Châu Mãn Kì rất ngoan không "huệ" lên người Băng Thiệu Huy dù chỉ một lần, vừa được đặt đầu lên giường Châu Mãn Kì bật dậy khổ sở ráo riết chạy vào nhà vệ sinh khó chịu xối nước ào ào
Một lúc tắm rửa xong Châu Mãn Kì mới chịu ló đầu ra ngoài, lấy lại được chút lí trí cô dùng khăn bông lau đều đều lên chỏm tóc vừa mới ướt sũng trong vô thức với con mắt lúc nhắm lúc mở
"Tôi yêu chị"
"Băng Thiệu Huy cậu bị sao vậy ? Sao lại nói những lời như thế với gia sư của mình chứ ?"
Vốn nghĩ rằng sau tốt nghiệp Băng Thiệu Huy sẽ thổ lộ nhưng bất giác thấy dáng vẻ có chút đáng yêu muốn nựng cô vài cái đã làm anh bất ngờ buộc miệng bộc phát

Câu trả lời nguội lạnh cũng làm cho cõi lòng Băng Thiệu Huy phần nào đau rứt, Châu Mãn Kì không nhìn lấy Băng Thiệu Huy cô tỉnh táo rồi , cô nhớ rất dai và rất kĩ anh đã bỏ sau cô mà đi ăn chung với Tô Nhược Lam thế nào
"Loại người như cậu ! Tôi không dám yêu" Khoé môi Châu Mãn Kì hừ lạnh đầy chán ghét, cái chán ghét này chỉ một mình Châu Mãn Kì thấu hiểu, thật thà là cô chán ngấy anh
Trái tim của cậu thiếu niên có tình yêu nhiệt huyết như muốn vỡ ra từng mảnh chỉ với một câu nói nghiệt ngã, Băng Thiệu Huy quan sát khuôn mặt đầy căm ghét của Châu Mãn Kì mà bật cười chua xót, anh đang bị ảo tưởng với tình yêu ngọt ngào tự mình vun đắp rồi sau đó tự chôn lấy mình vào chỗ đất hiểm đầy màu hồng
Thiệu Huy lướt qua bóng lưng Mãn Kì không có biểu cảm , cô dường như đã nhận ra cái cảm xúc ngày đầu gặp Thiệu Huy cán mốc trở về, có thể lúc đó anh hồ hởi thật nhưng cái ánh mắt quá khứ và bây giờ mới giống nhất.

Châu Mãn Kì thở dài vô tâm nghịch chiếc lược trên bàn, cổ họng cô lạc đi rất nhiều cô cố nuốt bọt để không bị ứ họng đi
Sau này còn phải gặp nhau nhiều , còn chạm mặt, còn nói chuyện Châu Mãn Kì biết mình lo liệu ngày mai cô sẽ xin rút đơn trở thành gia sư chú tâm hơn trong việc chọn ngành nghề , nếu anh còn muốn làm phiền, cô sẽ trở về thủ đô

"Châu Mãn Kì ! "
"Cháu cảm ơn vì phu nhân đã giúp đỡ rất nhiều trong thời gian vừa qua, cháu nghĩ mình nên học tập thi đại học sớm thôi ạ"
"Mãn Kì cháu nghĩ kĩ được không, thằng bé nhà cô sắp thi cuối kì rồi"
"Cháu đã chuẩn bị trước rồi ạ, đây là ! " Châu Mãn Kì rút từ trong túi một tấm card nho nhỏ, đưa cho phu nhân Băng
"CHÂU MÃN KÌ !!!! SAO CHỊ DÁM ??".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi