TÔI YÊU CHỊ THÌ CÓ SAO CHỨ


Với cái dáng vẻ ngời ngợi năm đó anh làm sao có thể tin Sở Trạch nói là thật, Sở Trạch đưa giấy xét nghiệm về tình hình suy nhược sức khoẻ, anh mới chịu tin nửa
" Tôi không muốn dối em nữa, Châu Mãn Kì nán tại đây tôi kể cho em nghe" Sở Trạch đứng phắt dậy cười hời hợt
Châu Mãn Kì chưa hề có động tĩnh, cả người bất ngờ đang dựa dẫm vào Băng Thiệu Huy phản xạ tách rời
Sở Trạch đã dối cô điều gì ?
Sở Trạch rất tốt, rất biết suy nghĩ làm sao có thể đi lừa dối một đứa học trò và cũng là đồng nghiệp của Sở Trạch chứ
Thầy chắc không phải là người đa nhân cách đâu nhỉ
" Vì tôi thầm thương trộm nhớ em nên cố đẩy em ra khỏi Băng Thiệu Huy, tôi cấu kết cùng Tô Nhược Lam tính kế đưa cô ta đến khu vui chơi để giằng mặt em phải để cho em đau khổ tột cùng.

Tối hôm đó, tôi lại hẹn Băng Thiệu Huy ra ngoài dụ dỗ cậu ta hãy chia tay em bằng tờ bệnh án làm giả"
Chát

Sở Trạch ăn ngay cú tát kinh hồn bạt vía từ Châu Mãn Kì, cứ tưởng một mình Tô Nhược Lam lên kế hoạch tiến hành chia cắt họ ra
Nhưng không
Trí tuệ minh mẫn của Sở Trạch lừa dối Châu Mãn Kì tường tận 10 năm
Châu Mãn Kì ngu ngốc !
Nghĩ Sở Trạch tốt đẹp nhân cách trong ra ngoài sự thật giáo sư lại thối nát và rỗng tuếch bên trong
"Thầy đừng bao giờ liên lạc cho tôi nữa, tôi ghét thầy" Châu Mãn Kì tức đến đỏ ngàu con mắt
Bàn tay sau khi tát vào mặt Sở Trạch liền đỏ ửng rát bỏng, Châu Mãn Kì môi mím thẹn đau xoay người về phía ô tô bỏ đi
Băng Thiệu Huy tận mắt chứng kiến sự việc quá dỗi ngạc nhiên, anh không nghĩ cô lại trở nên hùng cường đến vậy, hẳn cô đã giận dữ đến cỡ nào
"Nhìn gì mà nhìn ! Đi về" Ngồi trong xe chờ lâu la Châu Mãn Kì hậm hực quát
Mọi lỗi lầm đều đổ hết lên đầu Băng Thiệu Huy xuyên suốt mười năm qua, Châu Mãn Kì vừa thấy có lỗi vừa thầm rủa bản thân sao mà ngu ngốc liên tục bị dắt mũi
Gió chuyển hướng sang nơi nào lại ngã sang nơi đó và chưa một lần đứng thẳng giữa bão táp phong ba.

Châu Mãn Kì hoàn toàn không muốn nhớ đến khuôn mặt Sở Trạch, trong lòng khơi gợi bài hát trẻ thơ xoa dịu nỗi buồn
Cô ôm lấy phần bụng cười hiền dụi, Băng Thiệu Huy thấy vậy liền trách yêu :"Mẹ con ngốc quá suốt ngày chỉ biết bắt nạt bố thôi"
"Anh yên một lúc không chịu được à ?" Châu Mãn Kì bĩu môi tay bặm thành nắm đấm
"Vợ ngáo ngơ ngốc quá ngốc, ngốc còn hơn con ngáo Husky anh thứ nuôi.

Tại em hết, tại em mà anh bị hiểu nhầm"
"Hiểu nhầm cái quái gì ? Trước đó là không chịu cắt đứt với "Lam Lam" thì có, bây giờ than trách ai" Cô trề môi cố tình nhắc nhẹ biệt danh "Lam Lam" từng là tội đồ dẫn đến xung đột đường ai nấy đi

"Thế bây giờ mình làm lành em nhé, anh nhận sai, mọi sai lầm đều do anh gây nên.

Chỉ cần em yêu anh và anh yêu em là được !"
"..."
Thấy Châu Mãn Kì vẫn giữ im lặng, con ngươi bất động quan sát khung cảnh về đêm của thành phố xa hoa, Băng Thiệu Huy chậc lưỡi đạp ga tăng nhanh tốc độ
Tốc độ vượt quá mức cho phép khiến bờ lưng Châu Mãn Kì dán chắc như keo vào thành ghế.

Còi xe vang inh ỏi, ô tô chạy như điên đánh vòng khét lẹt, khúc cua cũng không ngắn suýt nữa văng vào lề đường
Mặt cô tái xanh sắp nôn ra máu, cầu xin Băng Thiệu Huy hãy giảm tốc độ xuống nhưng anh hoàn toàn bỏ ngoài tai, xe phi nhanh như chết máy hướng về làn đường đi bộ càng lúc càng nguy hiểm, Băng Thiệu Huy nhếch môi đe dọa :"Sao đây ? Một là yêu anh thật lòng hai là hai đứa mình chết chung"
Môi khô khốc của Châu Mãn Kì bặm liên tục, sắc mặt cô nhợt nhạt gật đầu lia lịa xin tha:"Được, được, được, tùy anh đó"
"Hừm, em phải nói: chồng à"
"Ch.., chồng à...!huhu coi chừng !!!!"
"Em yêu anh rất rất nhiều"
"Đcm đừng có quá đáng !!!!" Châu Mãn Kì hét muốn khàn cả giọng nhéo vào bắp tay đang cầm vô lăng của Băng Thiệu Huy

Làn đường đi bộ sắp đến gần với mũi xe rồi, ai đó cứu Châu Mãn Kì đi
Càng lúc càng ngạo mạn Băng Thiệu Huy còn cố tình đạp ga mạnh hơn, Châu Mãn Kì há hốc miệng rưng rưng nước mắt :"Em...yêu anh rất nhiều"
"Anh yêu em nhiều hơn em yêu anh đấy, được rồi vợ Mãn Kì ơi nói theo anh tiếp nào"
"Sh*t, nói nữa hả ????"
"Sinh hết đứa này rồi sinh thêm đứa khác nha anh"
Thần kinh rồi, Châu Mãn Kì muốn trầm cảm giọng run run nói theo :"Sinh hết đứa này rồi sinh thêm....đứa khác nha anh"
"Ngoan ngoan"
Mũi xe hướng về làn đường đi bộ đột ngột rẽ xuống đường hầm với tốc độ không phanh, Châu Mãn Kì đang lạnh gáy sống lưng thở phào nhẹ nhõm
Tên chồng khốn nạn ! Về nhà nhất định cô sẽ đánh chết anh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi