[TOKYO REVENGERS] TRỜI HÔM NAY XANH LẮM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Mình đã làm cái méo gì vậy?!!!"

Manami vừa chạy ra khỏi công viên liền rẽ vào một con hẻm gần đó,hai chân không tự chủ mà nhũn ra ngay lập tức.Tim cô đập thình thịch.Thề ngay khoảnh khắc cái khuôn mặt của vị tổng trưởng dí sát vào mình,cô cứ tưởng tim nó nhảy ra đằng tai rồi chứ.

[Cô cứ nói không muốn dinh vào mà xem mới làm cái gì kia ~]

Tetsu đang nằm gọn trong cái mũ áo khoác của Manami lười biếng lên tiếng.Cô thở dài đứng dậy,xách Tetsu đang ở trong mũ đằng sau bỏ vào túi trở lại,bước ra khỏi hẻm không muốn đôi co với nó.Bầu trời nhuộm một màu đỏ cam của buổi chiều tà,ánh nắng le lói sau rặng mây nhè nhẹ phủ lên làn da trắng hồng của cô,Chẳng hiểu sao gam màu nóng này lại làm cô cảm thấy hơi nặng nề

"...Không nói đến chuyện đó nữa,về thôi"

Manami thong dong đi trên vỉa hè,đôi mắt Spinel xanh dương vẫn không chút dao động.Cô nhìn vào bản đồ trên màn hình điện thoại,sau đó lại nhìn lên tấm bảng chỉ đường ở góc phố


"Còn một chút nữa"

Chợt tầm mắt của Manami bị thu hút bởi ánh sáng từ một tòa siêu thị,đột nhiên cô nhớ ra gì đó liền mở cái túi lục tung lên.

"A cái tai nghe!Mình không có mang sang đây rồi"

Cô đỡ trán chản nản.Cô đã quen dùng loại C150SI của hãng JBL rồi.Loại đó sử dũng rất tốt,không bị cấn khi đeo cũng như âm thanh cũng hợp ý cô nữa.Mà vào những lúc căng thẳng như thế này không được nghe nhạc cô chết mất.

[Thì đi mua đi.Tiền ở trong bóp của cô cũng khá nhiều đấy] Tetsu nằm lăn lộn trong túi của cô lên tiếng

"...Hết cách rồi nhỉ"cô vò tóc bĩu môi,nhấc chân đi vào siêu thị

Ánh đèn chói sáng bất ngờ lóa vào mắt,hơi lạnh của máy điều hòa phả vào mặt làm cô rùng mình,bầu không khí tươi sáng thật dối lập với bên ngoài.Cô kéo dây áo khoác lại,rúc cằm vào trong đó.Đi mua nhanh rồi về nhanh,cô không thích chỗ đông người.


Ánh mắt cô láo liên nhìn xung quanh để tìm quầy điện tử,hai chân chậm rãi đi trên sàn nhà thoang thoãng mùi nước lau sàn.Cô không hiểu tại sao mình lại được chọn sang thế giới này,nhưng nếu đã được chọn tức là cô có tiêu chi gì phù hợp với yêu cầu sao,hoặc đơn giản chỉ là một trò đùa nhất thời của mấy ông thần đó

Mịa!Nếu như cô mà gặp được là cô vả cho đéo có đường về!

Mãi suy nghĩ vẩn vơ,Manami đã bước chân tới quầy điện tử.Anh chàng bán hàng nhìn một cô gái mặc đồ đen từ đầu đến chân đi đến quầy của mình thì hơi sững người,cô ấy ngẩng mặt lên,để lộ đôi đồng tử xanh dương đậm lạnh nhạt làm anh chàng hơi run.Không phải là bất lương chứ?

"Anh có tai nghe loại C150SI của hãng JBL không?"Manami coi như đã quá quen với những kiểu phản ứng này,đành mở miệng trước


"À vâng,cửa hàng chúng tôi mới nhập về..."anh trai bán hàng giật mình đáp,nhanh chân đi vào trong

Manami thầm đánh giá.Cũng đẹp trai đấy,nhưng bất quá không mlem mlem như MIkey

"Xin mời quý khách xem thử"

Manami cầm dây tai nghe lên ngắm nghía,dây không quá dài,màu đen không nổi bật cùng nút tròn mềm,rất vừa ý,cô gật gù hài lòng

"Em lấy cái này"

"Quý khách có cần gói lại không ạ?"

"Không cần đâu.Em dùng luôn"cô phẫy tay đáp

"Của quý khách hết 2040 yên"

Cô rút bóp ra,đặt lên quầy hàng hai tớ tiền cùng vài đồng xu,trực tiếp cầm chiếc tai nghe đang còn trong hộp mở ra.Ngắm ngắm nghía nghía một hồi,Manami lấy trong túi áo của mình ra một chiếc walkman Sony nhỏ nhỏ màu vàng có khá nhiều vết xước nằm gọn trong lòng bàn tay,cắm vào lỗ tròn[Tokyo Revengers] Trời hôm nay xanh lắm - Chương 2:Khách ăn chực nhà Mitsuya[Tokyo Revengers] Trời hôm nay xanh lắm - Chương 2:Khách ăn chực nhà Mitsuya
Cảm thấy dòng âm thanh êm ái tràn vào màng nhĩ,cô thoải mái hưởng thụ,cơ thể thả lỏng đi mấy phần.

"Cảm ơn quý khách đã ghé thăm"anh chàng bán hàng khẽ cúi người,len lén nhìn lên

Đang lúc tâm trạng tốt,Manami gỡ tai nghe ra xoay người hướng về phía anh ta,đôi mắt xanh dương đậm dịu dàng nhưng không kém phần xinh đẹp,góc nghiêng của khuôn mặt vương vài nét vui vẻ hướng về phía anh gật đầu một cái

Cô không chú ý đến khuôn mặt đang gần nóng lên của người đằng sau trực tiếp bỏ đi thẳng.Cô xoa xoa bụng ũ rũ,hồi chiều cô định ăn Dorayaki rồi.Làm girl ngầu lòi cho cho giờ đói rã ruột ra

[Ngắm trai có thể lấp đầy tất cả nhưng trừ cái bao tử của cô thôi] giọng nói gợi đòn của Tetsu vang lên trong bộ não làm cô tức sôi máu

"Ghé qua mua nguyên liệu rồi về nấu vậy"

Manami kiềm chế ham muốn băm con hoàng thượng này ra,rẽ chân vào quầy thực phẩm gầm đó.Cô lấy một cái giỏ,đi đến những cái kẽ bày đủ loại thực phẩm.Ở thế giới cũ Manami luôn là người đảm đương việc nhà thay cho người dì không có tí năng khiếu nữ công gia chánh của mình từ khi lên 8 tuổi.Thế nên việc nấu ăn và lựa chọn thực phẩm cô vô cùng khó tính và kĩ lưỡng.
"Đệch!Mắc cái đéo gì mà đắt thế?!(tiếng việt)"manami nhăn mặt nhìn bảng giá của bó rau cải.Gấp 2,3 lần rau ngoài chợ ở Việt nam

[Ở Nhật bản là thế đó.Rau còn mắc hơn thịt mà]

"Chán thật.Sau này phải tiết kiệm lại thôi"cô thở dài lẩm bẩm

Không tính toán kĩ thì cháy túi mất!

[Manami,nấu cho tôi cơm cuộn trứng đi]

"Cái gì?Con mèo nhà ngươi mà cũng ăn được à?"Manami dẩu môi hỏi lại

[Chứ cô định bỏ đói bé mèo cute hột me như tôi à?Nấu đi mà.Nha nha nha!!]

"Biết rồi.Ngậm cái miệng lại.Ồn ào chết mất!"cái giọng léo nhéo của Tetsu cứ vang trong đầu khiến cô nổi quạu,lớn giọng quát

Chợt nhận ra có nhiều người đi ngang qua đang nhìn chằm chằm mình,cô xấu hổ vội vã kéo mũ áo xuống,khuôn mặt dần nóng lên mà tạo thành màu đỏ ửng.Chết thật!Quên mất mình đang ở nơi đông người!!!
"Đừng có lảm nhảm trong đầu ta nữa.Ngoan ngoãn đi tí nấu cho mà ăn"cô thấp giọng làu bàu.Chắc cô đi đầu xuống đất mất!!!

Manami thở dài vỗ vỗ lại má.Thế mà không hiểu sao cậu trai Takemichi trong truyện lại có thể làm mấy cái hành động còn đáng xấu hổ hơn với Hina vậy nhỉ?

Sau khi mua đủ nguyên liệu cần thiết,Manami thở một hơi lướt mắt một vòng xung quanh.Mua xong rồi,giờ thì làm gì đây?Bất ngờ lọt vào tầm mắt của cô là những kệ hàng đủ màu sắc cùng với rất nhiều trẻ con vây quanh.

Chắc là hàng bánh kẹo rồi.Cô gật gù như đã hiểu,định bụng đến đó xem thử để mua mấy món đồ ăn vặt Nhật Bản là như thế nào.

Nhưng ngay tại giây phút đó,khi cô bước lại gần hàng bánh kẹo đó,lọt vào tầm nhìn là hai đứa trẻ,nhìn thì có vẻ là chị em đang đứng lựa đồ.Mọi chuyện sẽ rất bình thường nếu như ở đằng sau cái kệ đó không có một đám nhóc đùa giỡn xung quanh và đột nhiên một trong số chúng mất đà té ngã đập vào cái kệ làm nó bắt đầu nghiêng ngã.Mà bên ngã lại đổ về hai bé gái kia
Cái quái gì?!!!

Lập tức não bộ Manami liền bắt sóng được ngay,cô đặt cái giỏ trong tay xuống,cả cơ thể nóng bừng lấy đà phóng thật nhanh về phía đó.Hình như hai đứa trẻ đó vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường cho đến khi chúng ngẩng mặt lên,tròn mắt nhìn cái kệ đang nặng nề đổ xuống.

Khi vừa bẻ cua đến nơi cần đến,lúc này cái kệ đã sắp đụng đầu hai đứa nhỏ,Manami không chần chừ lao vào ôm ngang người chúng kéo ra.

Rầm!!Một tiếng động lớn vang lên đột ngột làm những người trong siêu thị giật mình.Cô thở hồng hộc nhìn cái kệ đựng hàng đang nằm yên trên sàn cùng mấy gói bánh kẹo vương vãi,xong lại nhìn hai bé gái đang được mình ôm chặt trong lòng.Nghĩ đến cảnh chúng bị đè ở dưới đó....cô thật không dám tưởng tượng!!

"Mấy đứa có sao không?"Manami nhẹ nhàng kéo chúng đứng dậy,lo lắng hỏi
Hai bé gái hình như sau khi hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra,khuôn mặt liền mếu máo như muốn khóc òa lên.Cô giật thót người,luống cuống không biết làm sao.Ôi trời đất ơi!

"Đừng khóc.Hai đứa không sao rồi"cô cố nở một nụ cười trấn an chúng,tay đưa lên vuốt tóc hai đứa nhỏ.

Thỉnh có cao nhân nhân nào help me với!!

"RUNA!!MANA!!"

Một tiếng gọi lớn vô cùng gấp gáp vọng lên từ đằng sau làm Manami ngạc nhiên.Cô quay đầu lại xem,chợt cô cứng người,mọi suy nghĩ lập tức đóng băng.

Chạy đến là một thiếu niên có mái tóc màu tím nhạt được cắt ngắn,khuôn mặt rất ưa nhìn mang nét trưởng thành và đeo khuyên tai hình chữ thập quen mắt,dáng người hơi gầy nhưng cân đối,tổng thể là rất đep trai mặc đồng phục học sinh

Lạy chúa trên cao!Mitsuya Takashi!!!

Manami há hóc mồm trợn mắt,xong lại nhìn xuống hai đứa nhỏ trước mặt.Hèn gì cô thấy chúng quen quen
"Anh hai!!"hai bé được gọi là Runa và Mana kia vừa thoáng thấy người thân liền chạy về phía đó,nhào ngay vào người Mitsuya

"Hai đứa có sao không?!!"Mitsuya cực kì lo lắng lên tiếng,ôm chúng vào lòng thở phào.Sau khi kiểm tra hai đứa em của mình không có vết thương nào hết,anh mới chú ý đến người đang đứng đằng trước kia

Thấy có ánh mắt của anh chàng chỉa vào mình chòng chọc,Manami khóc không ra nước mắt .Tại sao lại thành ra thế này?!Cô thề mình là một công dân luôn làm theo tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh cao đẹp mà!!!

"Cảm ơn cậu đã giúp hai đứa em của tôi.Tôi không biết nói gì hơn"Mitsuya cực kì lịch sự cúi đầu thành tâm nói

Manami điếng người,đổ mồ hôi ròng ròng không biết làm gì.Cô lắp bắp,ngập ngừng nói

"Cậu...cậu không cần phải cúi đầu đâu."

Tự nhiên cảm thấy cô mới là người có lỗi ấy nhỉ?!!!
"Chị ơi,cảm ơn chị đã giúp tụi em"Runa và Mana bây giờ đã hết khóc nở nụ cười tươi rói hướng cô nói

Ánh sáng của Đảng!Manami bị chọc thủng mắt,mù cmnr!Giá trị thẩm mỹ của ba anh em nhà này đéo đùa được chút nào

"Không có gì đâu.Hai đứa không sao là được rồi"cô mỉm cười xoa đầu chúngTrái tim bé nhỏ này đã bị đánh gục cmnr!

Mitsuya thầm quan sát cô gái đối diện.Dáng người cao ít nhất là so với con gái,mái tóc đen rất đẹp,mỗi tội không được chăm sóc kĩ mà hơi xù,ngũ quan tinh tế,không quá xinh đẹp nhưng có nét cuốn hút.Đặc biết anh phải chú ý đến đôi mắt kia.Một màu xanh đục ngầu,như pha tạp hàng đống thứ không rõ trong đó vậy

Thoáng thấy xung quanh ngày càng đông người,Manami kéo hai đứa nhỏ cùng Mitsuya ra ngoài chỗ quầy rau củ cô đứng lúc nãy cho tiện nói chuyện.
"À ừm chỉ là ăn may thôi.Tại tôi đứng gần hai đứa nhỏ ấy mà"cô vuốt tóc nói

Tất nhiên đó chỉ là kinh nghiệm xạo l*n thâm niên!

Tetsu ở trong cái túi đang bị đè bẹp bởi đống băng gạc thầm chửi rủa vị kí chủ của mình 7749 lần.Khi cái kệ đang bắt đầu ngã xuống,Manami ở cách Runa và Mana khoảng gần 10 m,còn chưa tính đến chướng ngại vật là mấy kệ hàng và những khách hàng khác.Ở gần cái đếch gì!!

Mitsuya biết cô không nói thật,nhưng suy cho cùng vẫn không quan trọng và người này là ân nhân của anh,không nên hỏi thẳng làm gì

"100% là cậu ta biết mình nói dối"Manami nhìn nét mặt của Mitsuya phát là biết liền,thầm cảm ơn sự tử tế của anh chàng này

Và đang trong bầu không khí này,một tiếng động cực kì thanh'ss lich'ss vang lên

Ục ục ục.....

Mitsuya:"..."Hả?
Nghiệp tới,xách l*n chạy tám hướng cũng trốn đéo kịp!!

Manami mặt đơ đách còn chút cảm xúc nào nhìn cái bụng cực kì có duyên của mình,từ từ bay màu theo làn gió.

"Cậu đói hả?"Mitsuya hơi nghiêng đầu tới để nhìn rõ sắc mặt của cô hơn,cố không cười hỏi

Giờ chẳng lẽ nói không?Mặt cô chẳng dày như bê tông mặt đường đâu,đành chấp nhận nhục nhã mà gật đầu.

"Hay là để cảm ơn việc khi nãy,cậu đến nhà tôi ăn tối nhé"Mitsuya mỉm cười thân thiện nói

Đitme chói quá người lạ ơi!Nhưng chút lí trí cuối cùng đang giữ chân Manami nói ra lời đồng ý

"Nhưng mà..."Lạy thánh đức chúa trời!Đến nhà của một nhân vật anime,còn là một trong những nhân vật quan trọng của manga.Có trời mới biết hậu quả sau đó dành cho cô là gì

Chợt Manami đang lạc trong dòng suy nghĩ của mình bỗng nhận thấy có ai đó đang kéo tay áo mình,liếc xuống đập vào mắt là Runa và Mana đang hướng ánh mắt long lanh về phía cô
"Chị ơi,đồ ăn anh hai nấu ngon lắm.Ăn với tụi em nha chị"

Bùm!Liêm sĩ ẩn thân chi thuật!

Cuối cùng không chống cự nổi sức đáng yêu của Loli nhà Mitsuya,Manami đành đi theo con tim của mình mà hoa lệ trở thành khách ăn chực của Mitsuya.Bây giờ đã 6 giờ 30 tối,bên ngoài đã tối đen,cả bốn người đi trên vỉa hè,ngọn đèn đường le lói chiếu xuống làm hiện lên khuôn mặt ngu nguk của cô

"Tôi tên là Mitsuya Takashi,còn đứa lớn này là Runa,đứa nhỏ là Mana"anh lên tiếng mở lời trước thay cho con người đang cúi gằm mặt không dám nhìn ai kia

"Tôi là Okiku Manami"cô có chút ngần ngại đáp.Nói thật cô không muốn nói tên cho một trong những nhân vật chính đâu,nhưng mà không trả lời thì bất lịch sự quá

"Okiku-san,cậu sống ở gần đây à?"

"Ừm."cô xoa xoa mũi trả lời,cánh tay xách bọc thực phẩm đung đưa,,xong quay sang Mitsuya nói"Này Mitsuya,cứ gọi tôi là Manami đi.Ở đất nước cũ của tôi mọi người đều gọi nhau bằng tên.Cậu gọi bằng họ có khi tôi cũng không nhận ra đâu"
"Thế sao?"Mitsuya có hơi bất ngờ ra một lúc"Thế Manami-san..."

"Không cần kính ngữ"cô lắc đầu cắt ngang

"...Ừm...Manami..."anh khựng lại một chút,cuối cùng đành đầu hàng

Hai người chỉ mới nói chuyện một lúc mà đã đến nơi từ lúc nào.Đập vào mắt cô là một khu nhà tập thể bình dân mà cô hay thấy trong phim ảnh.Cả bốn người di chuyển lên chiếc cầu thang sắt cũ kĩ,và dừng lại trước một căn phòng nằm ở đầu hành lang.Mitsuya rút trong cặp ra một chùm chìa khóa,liền tra vào ổ mở cửa ra.

"Xin mời vào nhà,xin lỗi nếu nó có bừa bộn nhé"

Manami lò dò bước vào,mở ra trước mắt cô là một căn phòng trải chiếu tatami tiêu chuẩn,không khí rất ấm áp làm cô thấy thoải mái hẳn ra.Căn phòng không lớn lắm nhưng rất ngăn nắp và sạch sẽ,có vẻ đều được quét dọn mỗi ngày,trên các vách tường còn có những hình ảnh nguệch ngoạc do bút màu vẽ nên chứng tỏ trong nhà có trẻ con.Các vật dụng hằng ngày đều được sắp xếp rất gọn gàng,có một chiếc bàn uống trà thấp ở giữa phòng cùng một chiếc TV.
Đôi mắt Manami không tự chủ mà mở to đầy lấp lánh,một cảm giác nôn nao dâng lên cuống họng.Thật sự là cô đã đặt chân đến đây rồi sao?

"Sao thế Manami?"Mitsuya nhìn người đang đứng bất động ở cửa ngập ngừng hỏi

"Không có gì..."cô tháo giày đáp,không nhịn được mà mỉm cười"Chỉ là thấy nhà cậu đẹp quá thôi"

Mitsuya có chút ngại ngùng trước lời khen của cô,đành quay mặt đi vào trong nhà.Manami được Runa và Mana kéo đến ngồi ở chiếc bàn trà.Đặt túi thức phẩm lên sàn,cô ngồi xếp bằng thoải mái ngã người ra

"Cậu cứ ngồi chơi nhé,tôi sẽ làm bữa tối ngay"Mitsuya đặt đến trước mặt cô một cốc trà nóng,mỉm cười đeo tạp dề đi vào trong bếp

Chời ui!Đúng là người đàn ông của gia đình Mitsumama!

Cô ngồi ở bàn mà cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên,nói thật đây là lần đầu tiên cơ tới nhà một người cùng tuổi,mà còn là con trai nữa chứ.Bảo sao không lo lắng được.Cô chống cằm nhìn bóng lưng nhanh nhẹn của Mitsuya di chuyển cùng mùi gia vị thoang thoãng,cảm thấy có chút kì quặc.Chắc không ai tưởng tượng ra nổi đây là một thành viên chủ chốt của một băng đảng bất lương nổi tiếng đâu nhỉ
Manami thoáng chốc bần thần cả người.Cảm giác khi ngồi ở trong nhà một nhân vật anime không có thật ngoài đời xem người ta nấu ăn như thế này thật khó tả làm sao.Fangirl của Mitsuya mà biết chắc thế nào cũng xé xác cô ra cho mà xem!

Mặc dù không biết rõ Mitsuya thường ngày như thế nào trừ việc cậu ta rất giỏi may vá,nấu ăn và chăm sóc hai đứa em của mình nhưng mà anh chàng này đã gây cho cô một ấn tượng tốt khi xem manga.Cậu ta rất tốt,hoàn cảnh bắt buộc suy nghĩ phải trưởng thành sớm nhung đôi khi cũng hành xử ngốc nghếch như cái tuổi của mình vậy

Đúng là cô chẳng có suy nghĩ xấu gì về anh chàng này được

Runa và Mana ngồi đối diện nhìn chằm chằm vào người lạ mà hai đứa mới làm quen chưa đầy một tiếng đồng hồ.Ánh nhìn nóng bỏng của hai đứa trẻ làm Manami không thể ngó lơ được,đành quay sang hỏi
"Có chuyện gì sao hai đứa?"

"Chị Manami thích anh hai em hả?"

Phut!!Ngay lập tức Manami phun hết trà trong miệng ra,vỗ ngực ho sặc sụa.

"Em nghĩ gì mà nói như thế?"cô mặt đơ quay sang hỏi lại

"Tại chị nhìn anh ấy chăm chú lắm luôn"

Cô vô thức ngẩn người.Nãy giờ cô nhìn cậu ta nhiều như vậy luôn hả?

"Không,chị không thích cậu ấy"cô lắc đầu trả lời,sau còn đế thêm "Đúng hơn là không thể thích"

"Chán quá.Cứ tưởng nhà mình có chị dâu rồi"Runa bĩu môi tiếc nuối

Manami có chút bất lực trước những suy nghĩ vừa trẻ con vừa người lớn của đứa nhỏ trước mặt.Thực sự thì cô chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ thích người khác hay là mong ai đó có cảm tình với mình

Cô không muốn thích ai.Vì cô không muốn trao sự tin tưởng của mình cho bất cứ người nào

Nhìn hai đứa bé đang đùa giỡn trước mắt mình,chúng rồi sẽ lớn lên và trở thành những cô gái trưởng thành,thoát ra khỏi vòng tay của anh trai chúng.
Nhưng mà nếu như có một tương lai Mitsuya không có ở đó thi sao?

"Này Runa,Mana..."cô lên tiếng gọi hai đứa nhỏ.Nhận lại là khuôn mặt ngơ ngác của chúng"...Hai đứa có yêu anh hai không?"

"Dạ có,yêu rất nhiều nha"Mana ở bên cạnh liền nhanh nhảu lên tiếng trả lời

"Thế à..."cô mỉm cười hài lòng.Bàn tay có vài vết sẹo nhỏ cùng chai sần nhẹ nhàng đưa lên xoa đầu hai đứa nhỏ,Manami chậm rãi từ tốn nói"Anh hai mấy đứa là một người rất tốt đấy,thế nên hãy quý trọng anh ấy nhé"

Nhìn hai bé tròn mắt nhìn mình,Manami chỉ nhếch môi cười nhẹ.Cô thực sự rất muốn nói quách hết tương lai cho Takemichi hay Touman,nhưng mà cô vẫn lo sợ hậu quả gì sẽ đến với mình.Thế nên cô vẫn chọn cách tự rút lui đứng đằng xa mà quan sát.

Nói cô hèn nhát cũng được,nhưng cô vẫn là con người,là một học sinh lớp 9 bình thường ở Việt Nam.Không có ai không biết sợ hãi cả
"Đây đồ ăn đến rồi mấy chị em"

Mitsuya từ bếp đi ra cắt ngang cuộc trò chuyện,bưng theo khay đồ ăn tỏa hơi khói thơm phức ngày càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ cái bao tử đói cồn cào của cô.Nhận đôi đũa gỗ từ Mitsuya,cô mắt lấp lánh nhìn những món ăn được bày lên bàn.Cơm trắng ăn cùng với Tokatsu thịt heo chiên giòn,súp Miso truyền thống cùng dưa muối.Nó cũng khá đơn giản,nhưng với con mắt của một con đỗ nghèo khỉ đang đói meo râu thì cũng hóa đồ ăn 5 sao hết cả

"Chúc mọi người ngon miệng"Mitsuya cùng hai đứa nhỏ liền chắp tay lại nói.Manami lóng ngóng làm theo,sau đó mới bắt đầu động đũa

Khi vừa cắn một miếng thịt heo chiên xù,manami như cảm thấy tam quan của mình đã trôi về phương Bắc.Vãi nồi!Nó ngon kinh khủng.Lớp bột áo bên ngoài không quá cứng,giòn rụm cùng với nước sốt ở trên,lớp thịt rất mềm,hoàn hảo ăn cùng với cơm.Tuyệt phẩm cmnr!
Chợt đang ăn ngon lành,động tác cầm đũa của cô khựng lại...

[Mỹ!Ăn hai người bao giờ cũng ngon hơn một mình đúng không?Đừng có trốn nữa.Ra ăn với dì nào]

Tách

Trong một khoảnh khắc Mitsuya lướt qua khuôn mặt người đối diện,anh đã kinh ngạc.Một hàng nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mắt phải của cô ấy,chỉ mình mắt phải thôi,chúng rơi xuống ngay bát súp cô đang cầm.

"Manami?'Mitsuya vô thức kêu lên

"A,xin lỗi"cô vội đặt chén súp xuống,lấy ống tay áo lau vội đi"Chỉ là tôi nhớ đến vài chuyện."

Chết thật.Nước mặt lại rơi ra không tự chủ rồi.Manami thầm thở dài

"Lâu rồi tôi mới ăn với nhiều người như vậy"cô gắp một miếng dưa muối khẽ cười nói"Thỉnh thoảng tôi không khống chế được cảm xúc,nên nước mắt cứ rơi ra như vậy đó.Làm mọi người bất ngờ rồi"
"...Thế à?"Mitsuya lau miệng cho Mana đáp.Lúc nãy anh cũng hơi bất ngờ đấy.Càng nghĩ anh càng thấy cô gái trước mặt này ngày càng kì quặc

Sau khi ăn xong miếng cơm cuối cùng,Manami vỗ vỗ bụng thở phù một hơi.Bình thường cô không ăn nhiều thế này,nhưng mà Mitsuya và Runa nhiệt tình quá cô không nỡ từ chối.

"Để tôi giúp cậu"cô đứng dậy phụ Mitsuya sắp xếp lại chén đũa dơ.Mặc dù cô đang làm khách nhưng mà để con trai người ta nấu ăn rồi dọn đẹp như vậy,cô thấy mình vô dụng vcl!

"À không sao.Cậu cứ ngồi ở đó đi"Mitsuya hốt hoảng đẩy cô về lại phòng khách.Nhưng tất nhiên là con bé này đâu có chịu

"Để cậu làm hết vậy tôi thấy cắn rứt lương tâm lắm đấy"Cô đặt chồng bát đũa vào bồn nước mỉm cười nói,tay với lấy cái miếng rửa bên cạnh

Mitsuya xoa xoa huyệt thái dương,đành tiến tới phụ cô rửa chén.
"Ở nhà cậu còn ai nữa không?"cô chà chà cái đĩa lên tiếng hỏi

"Chúng tôi sống với mẹ,nhưng mà bà ấy lúc nào cũng đi làm về muộn nên tôi phải trông hai đứa nhỏ phiền phức này"Mitsuya cười cười đáp,liếc về phía Runa và mana đang ngủ khì ngoài phòng khách

"Vậy sao..."

"Còn cậu thì sao?Cậu sống với ai?"Mitsuya có chút tò mò hỏi lại

"...Tôi à?"cô bất chợt mỉm cười,nhẹ giọng đáp"...Tôi sống một mình,từ lâu rồi"

"Thật sao?..."Mitsuya ngạc nhiên giật mình,nhưng khi nhìn thấy đôi mắt xanh phẳng lặng kia,những câu hỏi của anh lại dập xuống

Khi đặt cái đĩa cuối cùng vào kệ,Manami duỗi vai nhìn cái đồng hồ gần điểm sang con số 8 trên tường.Cô ăn bám ở đây gần tiếng rưỡi luôn rồi hả trời?

"Này Mitsuya tôi về nhé.Làm phiền cậu quá rồi"

Manami vớ lấy cái túi cùng bọc thực phẩm đặt ở bàn trà đeo lên vai,đeo đôi giầy sneaker quen thuộc của mình mở cửa ra.Mitsuya bước ra cửa mỉm cười nói
"Một lần nữa cảm ơn cậu đã giúp Runa và mana hôm nay nhé.Sau này cứ ghé chơi"

"Không cần cảm ơn tôi nhiều vậy đâu"Cô xoa xoa gáy đáp.Chợt khi nhìn bộ đồng phục học sinh chưa được thay ra của Mitsuya,cô sực nhớ ra gì đó,lục trong bọc thực phẩm ra một gói kẹo cà phê đặt lên tay của anh"Đừng thức khuya quá"

Xong vờ như không thấy khuôn mặt ngơ ngác của Mitsuya,Manami đã bắt đầu nhấc chân đi xuống cầu thang,rút trong túi ra máy nghe nhạc cắm tai nghe vào thong dong bước đi.Mái tóc đen bay phất phơ,hòa lẫn vào đem tối

Tiểu kịch trường

Khoảng 10 giờ tối,Mitsuya cầm chiếc khăn bông lau khô tóc bước ra từ nhà tắm,sảng khoái duỗi người.Sau khi yên tâm nhìn hai đứa em đã ngủ ngon lành trong chăn đệm và dọn dẹp nhà cửa xong,anh ngồi xuống chiếc bàn trà mở tập ra bắt đầu học bài.Mitsuya dụi dụi mắt,có chút mệt mỏi mà vỗ vai vài cái.Chợt anh chú ý đến túi kẹo đặt ở trên đầu TV,lấy một viên trong túi bỏ vào miệng
"Hơi đắng..."anh nhăn mặt,nhưng thoáng liền thả lỏng"Nhưng cũng ngon"

[Đừng thức khuya quá]

"...Chắc chỉ là trùng hợp thôi nhỉ"

------------------------------------------------------------------------

Góc tác giả:Mị đã quay trở lại đây!Cố gắng vui vẻ trước khi có kết quả tuyển sinh thôi

Tiếp theo mọi người muốn mị ra bộ nào nữa?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi