[TOKYO REVENGERS] TRỜI HÔM NAY XANH LẮM

Manami nghĩ mình bị điên rồi.Điên nặng luôn

"Em...em là cô bé lần trước..."

Tại sao?!!?!

"Anh..."

Tại sao anh ấy có thể ở đây ?!!!?!

"...Shinichirou?"

Một âm thanh nhỏ xíu phát ra từ cổ họng đang run rẩy của Manami.Cô cảm giác như buồng phổi mình đang ngừng thở trước một hình ảnh quá mức vô lý trước mặt.

Dáng người cao,mảnh khảnh.Mái tóc đen được cắt ngắn trên vai cùng đôi mắt đen thẳm quen thuộc,bàn tay lấm lem nhữngững vệt đen luôn mang theo một điếu thuốc như một thói quen thường tình.Anh ta sẽ mặc áo thun màu trắng ngọc trai, quần jean wash nhẹ và một đôi giày đế bệt đơn giản.

Không thể khiến người khác liên tưởng đến huyền thoại một thời trong giới bất lương chút nào

"....Những chuyện kì quặc này sao cứ đến tìm mình thế nhỉ?"


Dù chuyện này theo lý thuyết bình thường thì không thể tin được,nhưng cô cũng chẳng biết làm gì nếu nó đang xảy ra ngay trước mắt thế này

Shinichirou giật mình khi thấy cô đột nhiên tiến tới làm anh hơi rén lùi ra sau tấm bia 

"Anh là Sano Shinichirou,anh trai của Mikey đúng không?'Hít một hơi thật sâu,cô nói

"Em có thể thấy anh?"

Hỏi bằng một chất giọng ngập ngừng,Shinichirou đứng thẳng dậy đối mặt với cô.

"Thấy rất rõ"

Như một người bình thường

"Thật đấy à..."

Shinichirou cười như không cười,không biết bày ra biểu cảm gì cho phải trước cái tình huống này nữa.Anh ngồi phịch lên tấmấm bia của mình,bình thản rút trong túi ra một điếu thuốc mới châm lên

Nếu như không nhắc đến cái bàn tay đang giật mạnh như nhảy disco kia thôi :)))))

"Ừm,em là Manami đúngkhông?"

Hai mắt cô mở to đầy bấtất ngờ


"Sao anh biết?"

"Lần đầu em đến đây,em đã giới thiệu nó cho Izana...."

Nói đến đây Shinichirou liền dừng lại,quay mặt đi tỏ ý không muốn tiếp tục.Manami cũng biết nguyên do,không ép anh ấy nói

"Thế tức là những lần em đến anh đều quan sát được hết à?"

"Ờ thì nói vậy cũng đúng..."

Shinichirou thoáng chột dạ.Nghe cứ như anh theo dõi em ấy thế nhỉ?

"Lần này đến anh hỏi này,tại sao em lại biết anh,lạicòn có vẻ như rất hiểu rõ Izana?"

Vứt điệu bộ bắng nha bắng nhắng ban nãy ra sau đầu,Shinichirou rít một hơi thuốc,một tay đút túi quần lên tiếng.Giọng điệu trầm lắng bình tĩnh,nhưng cũng phảng phất một chút cảnh giác khó nhìn ra.

Giống.Nhưng cũng không giống.

Mikey nói rằng takemichi giống Shinichirou.Nhưng cô chỉ đồng ý 50% thôi.Anh ta lúc nào cũng cười,nhưng không có nghĩa là ngu ngốc.Shinichirou đã lăn lộn trong giới bất lương đủ lâu để xây dựng một thành trì,một con hổ sẵn sàng giương những cái móng vuốt sắc nhọn để xé xác kẻ thù.


Bản thân anh ta yếu đuối,nhưng cũng đầy cao ngạo

Manami tôn trọng Shinichirou,rất tôn trọng.Nhưng chỉ riêng vấn đề này,cô phải làm rõ

"Sano Shinichirou..."

Môi mỏng khẽ mở,đem toàn bộ bầu không khí nhấn chìm.Đôi đồng tử spinel xanh như tỏa ra khí lạnh,Manami tiến tới một bước nhìn thẳng vào mắt Shinichirou

"Xin anh đừng tò mò về em."

Con bé đang yêu cầu hay là đe dọa mình đây?

Thở ra một làn khói mờ ảo như sương mù,Shinichirou nheo mày nghĩ.Tính luôn hôm nay thì anh đã gặp Manami 3 lần.Lần thứ nhất là khi gặp phải Izana,lần thứ hai hình như vào ngày sinh nhật của anh,lần 3 là lúc này.

Và anh đều không thể đoán được con bé là loại người gì và liệu có gây hại cho các em của anh hay không

"Em tự tiện nhận là người quen của anh mà lại không cho một lời giải thích à?"
Ngồi gác chân lên đầu gối,Shinichirou khoanh tay cười cợt.

"Anh thù dai thế"

Manami đặt xuống trước mộ bó hoa cùng một lon bia thở ra một hơi bảo.Khi đi mua hàng bị ánh mắt soi mói của chị nhân viên chỉa vào làm cô khó chịu muốn chết.

"Em là bạn của Manjirou?"

"Không hề"

Chưa suy nghĩ đến 2 giây,Manami đã trả lời ngay lập tức.Vờ như không thấy cái nét mặt cạn lời của Shinichirou,cô tiếp tục nói

"Nhưng cũng không phải là người dưng"

Shinichirou ngẩn người,lát sau ôm bụng cười ha hả

"Câu trả lời thú vị đó"

Dù rất muốn phản bác lại nhưng trông điệu bộ vui vẻ kia cô cũng không cắt ngang,ngồi xếp bằng trên đất chống cằm nghe Shinichirou cười cho xong.Manami bất đắcắc dĩ nhếch môi.Quả nhiên anh em nhà Sano chỉ đẹp nhất khi cười

Ngoại trừ cái tên xu cà na nào đó...

"A ha lâu lắm rồi mới được nói chuyện thế này.Hai năm rồi nhỉ..."
Cựu tổng trưởng Hắc Long đời thứ nhất sảng khoái gẩy gẩy điếu thuốc trên tay.Những hạt tro tàn li ti vừa rơi xuống đã tan biến vào không khí.Manami liếc mắt về phía cổng nghĩa trang,xong chống gối đứng dậy

"Anh Shinichirou,đến lúc em phải về rồi"

"Đến giờ rồi sao..."

Tâm trạng có chút hụt hẫng,Shinichirou chép miệng tiếc nuối không thôi.Nếu là bình thường thì anh sẽ thể hiện sự ga lăng của mình để đưa cô bé này về nhà rồi tiếp tục trò chuyện.Nhưng anh không thể

Vì anh là người đã chết

Có thể Manami không hiểu,việc Shinichirou tìm được một người có thể kết nối với mình là một điều tuyệt với như thế nào.Khi cơ thể tan biến,anh không thể chạm vào bất cứ thứ gì.Thậm chí cả việc hít thở hay ăn ngủ thường ngày cũngkhông làm được.Trong hai năm qua dành cả ngày chỉ để trôi nổi quan sát từng đứa em nhỏ,từng người bạn thân đến thăm mộ mình và biểu cảm đau lòng của họ
Điều đó rất cô đơn...

Trông bộ dạng như một quả bóng căng phồng bị chích cho xì hơi kia,Manami thở dài.Cô vò tóc bâng quơ nói

"Có lẽ vài ngày tới em sẽ tới thăm anh thêm...lần...nữa..."

Khi nói xong Manami định quay gót đi về thì chợt cảm thấy có cái gì đó kì lạ,lọt vào mắt là một bàn tay đang níu áo mình cùng ánh mắt tràn ngập sự mong chờ

"Hứa nhé?"

"...Em hứa"

Shinichirou nhẹ nhàng buông tay.

Bộp.

"Đừng làm khuôn mặt như vậy."

Trân trối nhìn theo bóng dáng cô gái tóc đen đã hoàn toàn chìm vào màn đêm tối. Cảm nhận được hơi ấm trên đầu vẫn còn đọng lại, Shinichirou bây giờ mới hoàn hồn. Anh lấy tay che gần hết gương mặt,lại bật cười ngây ngốc một mình

.

Manami nhanh chóng đi ra ngoài nghĩa trang,chầm chậm bước trên lòng đường vắng bóng người.

"Tại sao ta lại có thể thấy anh ấy được nhỉ?Hai lần trước vẫn bình thường mà:"
"Cái này tôi cũng không rõ.Có thể là do cô đã có mối liên kết sâu sắc hơn với thế giới này thì sao?"

Liên kết sâu sắc?cái củ lìn gì thế?

Quả đầu mới vừa khô xong còn chưa kịp chải đã rối nay lại như cái tổ quạ,cô đút hai tay vào túi áo khoác cắn cắn môi bực bội

"Mà sao tự nhiên cô lại kêu tôi biến thành dạng người làm gì thế?Tôi đang buồn ngủ lắm đấy?

Tetsu dụi mắt cằn nhằn,khuôn mặt điển trai lại nhăn nhó tỏ ý cực kì khó chịu

"Tất nhiên có việc cho ngươi rồi"

Chợt trên con đường không hề có ai,thế mà bất ngờ cô dừng lại quay đầu ra sau.Trong khoảng không gian đìu hiu lặng ngắt,giọng nói trầm thấp của thiếu nữ càng thêm ớn lạnh

"Tetsu,đã hiểu phải làm gì rồi đấy"

"À...ok thôi"

Hai tay đỡ lấy cái túi vải trắng của Manami,Tetsu nhún vai đáp.Manami xắn xắn ông quấn lên,không nói hai lời liền lao thẳng đến góc tường ở ngã tư đằng xa.Thoáng nghe thấy tiếng bước chân chạy đi,cô nhíu mày nhảy bật lên bức tường rào bên cạnh,lộn thêm một vòng trên không lấy cây cột điện làm điểm tựa nhún chân phóng tới,thành công chặn đầu bóng đen khả nghi kia.
"Cái quái?!!!?"

Có vẻ như vẫn chưa nhận thức được bản thân đã bị lấy đi đường thoát,xoay ra sau thì đâp vào mắt là Tetsu đã đã chặn luôn ngỏ còn lại.Con đường này chỉ có hai hướng đi.nếu hắn muốn thoát thì chỉ còn cách nhảy vào nhà dân,nhưng trong khung giờ hiện tại thì vẫn còn rất nhiều nhà sáng đèn nên hắn sẽ không dám liều lĩnh đâu

"Tao đã định tha cho tụi mày rồi mà"

Có vẻ như khi nhận ra cả hai chỉ đang còn ở độ tuổi học sinh,hắn khinh khỉnh cười, không còn dáng vẻ vội vàng tẩu thoát nữa mà chỉ nhún nhún vai thản nhiên.

"Chậc..."Manami duỗi người tặc lưỡi một tiếng

"Sao.Mày muốn chơi à?"

Hắn vẫy vẫy tay khiêu khích,hoàn toàn chẳngẳng có chút cảnh giác nào trước thiếu nữ tóc đen đang từ từ tiến lại gần kia.Tetsu gãi gãi má,nhỏ giọng nói
"Manami...."

"Gì?"

"Đừng gϊếŧ hắn nhé?"

"Cái đó còn tùy"

.

.

.

Trong một căn nhà theo phong cách truyền thống Nhật Bản cực kì rộng lớn, tiếngtrò chuyện ồn ào phát ra từ chiếc TV hiện đại cũng không che đi được âm thanh nhịp nhịp chân sốt ruột từ cô gái nhỏ nhắn. Otsuki cắn ngón tay nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại trên bàn

Quá lâu.

Cô đã dặn cứ 1 tiếng thì phải thông báo 1 lần rồi mà.

Chợt khi thấy vật trên bàn phát nhạc cùng rung lên,Otsuki lật đật bật máy

"Này tôi nói chú--"

[Hắn có điện thoại thế này mà khi thấy chúng ta không lo gọi tiếp viện trước.Đúng là ngu thì chết mà]

Một tông giọng trầm quen thuộc nhưng không nặng như của con trai tràn vào màng nhĩ làm hai vai Otsuki cứng đờ.Mồ hôi lạnh không tự chủ mà chảy ra liên tục,cô giật bắn mình để điện thoại xa ra khỏi tai thở dốc
[Là Otsuki đúng không?]

Sau mấy giây bình tĩnh lại Otsuki run run đưa máy lại gần,cố cứng giọng nói

"Chị muốn làm gì?"

Không khó để nhận ra người ở đầu dây bên kia đang hoảng loạn,Manami phủi áo cong cong môi,trên người không hề xước xát chút nào.

"Người này cũng được huấn luyện cẩn thận đấy.Mỗi tội quá khinh địch thôi"

[Cô nói cái gì?!!?!]

Nhịp tim ngày càng gia tốc chóng mặt,Otsuki nắm chặt tay.Tại sao cô ta lại biết được? Chẳng phải cũng chỉ là một đứa học sinh bình thường thôi sao?

"Chuyện em cho người theo dõi,chị cũng không ngạc nhiên lắm"

Giẫm mạnh lên bàn tay đang lần mò định cởi dây trói bằng băng dính trên người kia,mặc kệ tiếng kêu đau đớn của kẻ nằm sấp dưới đất,Manami thản nhiên ngồi trên lưng hắn gác chân nói

"...nhưng chị nghĩ là em nên dừng lại đi.Nếu em còn thương thuộc hạ của mình"
Giọng điêu lại lạnh đến bất ngờ,Manami lãnh đạm không nhân nhượng nói

[Cô có quyền gì mà sai bảo--?!!?!]

"Tại khoản 1, khoản 2 Điều 38 Bộ luật Dân sự năm 2015 quy định về Quyền về đời sống riêng tư, bí mật cá nhân, bí mật gia đình:Đời sống riêng tư, bí mật cá nhân, bí mật gia đình là bất khả xâm phạm và được pháp luật bảo vệ.Việc thu thập, lưu giữ, sử dụng, công khai thông tin liên quan đến đời sống riêng tư, bí mật cá nhân phải được người đó đồng ý, trừ trường hợp luật có quy định khác...Người vi phạm sẽ bị phạt cảnh cáo,nặng nhất có thể bị phạt cải tạo không giam giữ đến 03 năm"

Từng câu chữ mà Manami vừa nói ra như những nhát búa giáng vào lồng ngực của Otsuki

Manami lè lưỡi nhún vai.Thực ra đây là bộ luật của Việt Nam thôi chứ cô cũng không siêu phàm đến mức biết rõ bên Nhật thế nào  
[Cô...cô nói điều đó với tôi làm gì...]

Nhưng có vẻ cũng dọa được con bé rồi

"Otsuki,em muốn giúp đám Mikey.Nhưng sau khi làm những việc này em có dám nhận mình là người tốt nữa không?"

Việc Otsuki đang làm là phạm pháp.Và cô không nghĩ là con bé nhận thức được.Nếu như em ấy nghĩ điều đó không có ảnh hưởng đến luật lệ nhà nước như trong phim là lầm to rồi.Làm việc xấu vì mục đích tốt nó vẫn là điều xấu.Điều đó không thể chối cãi

"Và nếu lần sau còn tái phạm,hãy chuẩn bị sẵn cho hậu quả mà em phải chịu"

Cô ta không hề nói đùa

Otsuki cả người lạnh ngắt run rẩy quỳ sụp xuống,sắc mặt tái mét không thở nổi

Tại sao?Tại sao vậy?Cô chỉ muốn giúp Mikey thôi mà

Khi thấy bên kia không còn nói gì nữa Manami cúp máy quăng cái điện thoại qua một bên,xách túi rời đi một mạch.
"Về thôi Tetsu.Ta đã cảnh cáo con bé rồi.Chắc từ giờ nó sẽ cẩn thận hơn một chút"

Tetsu quay đầu lại nhìn khuôn mặt bầm dập không rõ hình dạng của tên đàn ông mà không khỏi thấy trầm trồ.Cô ta đúng là không biết nương tay gì hết

Mà thôi, dù sao đó cũng không liên quan đến cậu

"Vâng vâng,nhớ làm bánh cho tôi khi về nhà đấy"

----------------------------------------------------------------------------

Góc tác giả:Mikey hóa chaos rồi !!Bé Michi của tui bị đấm nhìn xót quớ (;-;)

Không lẽ bố Ken định cắm deathflag cho tất cả những người còn lại hả trời?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi