TÔNG CHỦ ÁC MA CỦA TA



Mộ Tuyết khóc bù lu bù loa đi thẳng đến khu nghỉ của nô tỳ,Y tìm gặp A Thố.

_Ân Nhân ngài vừa khóc à?
_Hừm! chỉ là giả vờ thôi!.

ta mặc dù không là anh hùng cái thế gì nhưng cũng từng trãi qua nhiều cuộc chiến rồi,nam nhi đại trượng phu sao dễ khóc chứ.

"Nhưng thật là đau lắm,tim đau lắm! hic

.

"
_Ngài tìm ta có việc gì ạ?lẽ nào ngài đã bị lộ thân phận,lớp biến hình bị Đại Vương phát hiện rồi ư?
_Ngươi động não một chút có được không,nếu hắn biết ta giả nữ nhân thì đã truy sát đến đây rồi còn thông thả đứng trò chuyện với ngươi sao,linh lực của ta cao hơn ngươi nhiều ,một lần biến hình dùng được hơn ba ngày đó ,không phải mỗi ngày mỗi biến đi biến lại giống ngươi.

_Vậy ngài đã tìm ra bí mật hay sơ hở nào của Huyết Kiếm rồi hả?
_Kiếm ở trong người Khiêm Lăng Bình ,hắn không triệu nó ra ta làm.

sao thấy mà biết nó chứa bí ẩn gì?
_Vậy ngài tìm ta có việc gì?
_Đã đến bảy ngày rồi!.

trăng đêm nay sẽ rất tròn!.

ta muốn ngươi dẫn ta đi tìm Hoa Dạ Nguyệt!.

"Sẵn dịp đào tẩu khỏi Quỷ Cung luôn! hic Tử Lăng hận ta như vậy! kiếp này không thể thành đôi rồi! hic! hic!.

"
_Nhưng,nhưng,nhưng! ta vẫn chưa bắt đủ chuột!.

Sếu Ma Ma sẽ không cho ăn cơm!.

Mộ Tuyết cười khẩy một cái.

_Hừ! chứ không phải ngươi sợ đi cùng ta gặp phải rắc rối hả?đừng tưởng ta không biết! ngươi cả ngày ở Quỷ Cung chỉ ăn với ngủ! bắt chuột ư?tìm chỗ ngủ lười thì có,nhìn thây mập của ngươi đi! càng ngày càng béo lên rồi!.

_Tiểu nhân vẫn vậy mà! nhưng chúng ta muốn ra khỏi Cung cũng cần có lệnh bài đó! nếu không,đi ra rồi lại không vào được! còn nhiệm vụ Huyết Kiếm nữa mà!.

_Ngươi còn muốn ở lại đây ư?nhiệm vụ khỉ gì chứ,ngươi có bị yểm chú giống ta đâu mà lại sợ cái tên Quỷ Điệp Ma Quân!
_Ân nhân sao! sao ngài biết!
_Hừm ! lúc ngươi xuống hồ bắt cá không phải đã cởi hết y phục ra hay sao,ta đâu thấy cánh hoa nào trên người của ngươi.

A Thố thoáng ngượng ngùng.

_Ân nhân ngài để ý kỹ thế!.

Mộ Tuyết nhếch mép.

_"Toàn thân ngươi đều là lông mèo đen thùi có khác gì mấy con mèo bình thường đâu!.

có mặc y phục hay không cũng như nhau thôi mà! "
_Ân nhân !.

tiểu nhân khác với người! tiểu nhân không còn nhà cửa! linh lực không cao! ra khỏi Quỷ Cung sẽ chẳng còn mái che đầu,chăn ấm để trùm! tuy ở đây ta chỉ là nô tỳ thấp hèn nhưng không có ai chú ý ! mặt mũi của tiểu nhân không được đẹp ra bên ngoài sẽ!.

_Hơ! chương trình kể khổ nữa à!.

thôi thôi! ngươi chỉ cần đưa ta đi gặp cái Hoa Dạ Nguyệt tròn méo ra sao là được rồi! sau đó ngươi đi hay ở thì tùy ngươi!
_Dạ dạ!
!.

.

Để có thẻ bài xuất Cung,Mộ Tuyết và A Thố đã đánh ngất một tên hầu rồi trộm lấy,sau đó đường đường chính chính ra khỏi Cổng Quỷ Cung.

Cả hai đi đến cánh rừng gần khu vực Quỷ Thành để tìm Hoa Dạ Nguyệt.

Đường đi ngoằng ngoèo lại có nhiều côn trùng lạ ,không hút máu thì cũng có miệng để cắn,cũng may là Mộ Tuyết luôn cầm chặt Hoả Lôi trong tay để đối phó.

_Hừ! A Thố ngươi đưa ta đi hái hoa hay đưa ta đi phát cỏ làm đường hả?sao cứ đi mãi không đến vậy hả?trăng đã lên cao rồi còn gì?
A Thố dùng tay áo lau mồi hôi trên trán.

nó thở hì hộc trả lời.

_Ân nhân!.

Hoa Dạ Nguyệt mộc ở nơi có âm khí tích tụ nhiều nhất! mà nơi đó chính là ở gần đầm lầy nằm sâu giữa khu rừng này! chúng ta gần đến rồi!
Mộ Tuyết gắng sức băng rừng đi thêm một hồi nữa thì cũng đến khu vực đầm lầy.

Nơi này có quan cảnh khác hẳn những nơi mà Mộ Tuyết đi qua khi nãy,nó tươi sáng hơn,lấp lánh hơn.

_wOa! đẹp quá! ta không ngờ ở nơi Quỷ Vực tăm tối đầy chướng độc này lại có một nơi đẹp như vậy!
Đầm lầy là một nơi nước cạn ,bùn trong đó lại phát ra ánh sánh lân tinh,cộng thêm ánh trăng chiếu xuống mặt nước dạ lên những khóm hoa đầy màu sắc lấp lánh quanh bờ đá,cứ như là tranh vẽ những khu vườn trong truyện cổ tích mà Mũi Trâu đã từng đọc.

_Ân nhân ! bên đó là Hoa Dạ Nguyệt!.

A Thố đưa tay chỉ đoá hoa màu đỏ ở phía trước ,một đoá hoa to lớn kích thước bằng cái thúng dạ, có sắc đỏ đậm như màu máu,trông hình dạng như một búp sen,thân nó to như bắp chân người ,không có lá nhưng ở xung quanh thân lại là những xúc tua như xúc tu bạch tuột,vừa dài vừa xoăn,độ dài mỗi cái xúc tua tầm ba mét,to như cùm tay.

_To như vậy sao ?ta ngỡ nó chỉ nhỏ như hoa hồng hoa huệ hái xong thì bỏ túi áo mang về,to vậy phải thái nhỏ ra rồi!.

Nói đoạn Y tiến đến gần để hái hoa,không chú ý bước chân nên Y đã giẫm lên một cái xúc tua của hoa.

_Oé!
Đoá hoa Dạ Nguyệt rung lên ,Cái xúc tua rút lại về thân cây hoa,khiến cho Mộ Tuyết ngỡ ngàng.

_A Thố ngươi vừa kêu hả?ta nghe tiếng oé của mèo con bị giẫm phải đuôi.


A Thố từ nãy giờ vẫn đứng ở xa không di chuyển,nó nói.

_Ân nhân là người giẫm phải chân của Hoa Dạ Nguyệt,tiếng oé đó là tiếng của nó kêu lên.

_Hả?
Mộ Tuyết chưa kịp hiểu gì thì đoá hoa Dạ Nguyệt đã rung chuyển ,nó biến lớn hơn kích thước ban đầu trở thành khổng lồ,và đang mở những cánh hoa ra,khiến cho Mộ Tuyết sửng sờ há hốc mồm.

_Nó,nó,nó! biết cử động ư!.

á!.

còn có cả miệng hả! ?
Hoa Dạ Nguyệt bây giờ như một đoá hoa sen nở bung ra,chỉ khác là nơi nhụy sen lại là những chiếc răng sắt nhọn sẵng sàng nghiền nát con mồi.

Những cái xúc tua bắt đầu tấn công Mộ Tuyết,nó quất liên tục,khiến cho Y né tránh và chém kiếm liên tục,nhưng khi Y chém đứt cái xúc tua nào là cái đó sẽ tự mọc dài ra trở lại.

_Á !.

nó mọc trở lại kìa! aaa!.

Mộ Tuyết bị một cái cúc tua quấn lấy chân kéo lê trên đất về hướng miệng hoa.

_Bùm!
A Thố nhanh phát đạo bùa đánh đứt nó giải vây cho Mộ Tuyết,cả hai lại chiến đấu với hơn cả chục cái xúc tua,né tránh chạy loạn,đánh mãi vẫn không chặt hết xúc tua của Hoa Dạ Nguyệt.

_A Thố chết bầm! tại sao ngươi không nói trước là cái hoa quỷ quái này biết đánh nhau hả?
_Ân nhân tại người không có hỏi ta!.

_Grừ! không hỏi thì ngươi không nói sao hả! đầu ngươi có bình thường không hả?
_Ân nhân ! ở Quỷ Vực này thực vật hay động vật đều là thứ bất thường mà!
Mộ Tuyết lúc này:(T.

T) thiện tai,thiện tai,ta bó tay!
_Giờ phải làm gì đây! nếu nó cứ hồi sinh như vậy mãi ,đánh tới sáng cũng không xong.

_Chuyện này Ân nhân cứ yên tâm! trời sáng trăng lặn là nó biến mất luôn à!.

một tháng sau trăng tròn nó mới mọc lại!.

Mộ Tuyết nghe xong điếng cả hồn
_what?!.

.

hic có đồng đội ngu thì chỉ có trời cứu!.

ta đã lầm tin Em! hic!
_Ân nhân người muốn đánh hạ nó chỉ cần tấn công vào miệng nó là được!.

ta thấy mấy Con Quỷ khác đánh chưởng lực vào miệng nó là nó nổ tung!
_Hước!.

Đại Lão Gia! sao Ngài không nói sớm!.

_Ân nhân người không có hỏi ta!
_Hum.

.

ừm! um
Mộ Tuyết cạn lời không nói nữa y sợ nói tiếp sẽ bị A Thố chọc cho thổ huyết.

Mộ Tuyết phi thân lên liền tung chưởng đánh vào miệng Dạ Nguyệt,nhưng nó dùng những cánh hoa cụp lại đỡ văng luồn chưởng lực sang phía khác,làm một cái cây bị đánh hạ.

_Yaaaa!.

_Soạt!
_Bùm! rắc!
Mộ Tuyết ngạc nhiên.

_Sao sao sao nó thông minh vậy! biết đỡ đòn kìa!
_Dạ điều đó là đương nhiên ạ! Hoa Dạ Nguyệt là do máu thịt của Ma Tôn để lại mà biến hóa thành,ma lực của nó sánh bằng quỷ bậc Trung,nếu nó ăn nhiều thịt tươi sống ma lực lại càng mạnh hơn!
_Á!
Một xúc tua quất vào lưng của Mộ Tuyết khiến Y văng xuống đầm nước,Hoả Lôi tắt lửa chui vọt vào tay Y ,trong khi chới với đứng lên,Mộ Tuyết mới biết nguyên nhân vì sao đầm lầy phát ra ánh sáng lân tinh.

_Á! má ơi!.

toàn xương không vậy?
_Ân nhân cẩn thận đó!.

Hoa Dạ Nguyệt vươn thân dài ra nó há miệng đớp xuống đầm lầy.

.

__Bụp,bụp!
_Xí hụt! xí hụt!.

chết nè!.

yaaaa.

.

Mộ Tuyết né tránh linh hoạt và lợi dụng lần đớp tiếp theo của Dạ Nguyệt liền tung một chưởng vào miệng nó.

Nhưng nó kịp khép lại,chưởng lực đánh vào những cánh hoa nhẹ như gãi ngứa.

__Á!.


linh lực cạn rồi! không có tác dụng rồi! hèn chi Hoả Lôi tự biến mất ! nó thông minh hơn mình nữa!.

á! chạy mau A Thố!
Mộ Tuyết dùng kinh công ,nắm áo A Thố chạy chối chết ,Cả hai vượt qua nhiều tán cây rậm rạp quanh co,sau đó !.

lại chạy về chỗ đầm lầy.

_Sao sao sao.

.

lại như vậy!.

sao ta lại quay trở lại nơi này vậy hả?
_Ân nhân! có lẽ khi chúng ta đánh nhau với hoa Dạ Nguyệt đã hít phải phấn hoa của nó rồi!
_Thì sao hả?
_Phấn Hoa của nó sẽ gây ra ảo giác!.

khiến cho con mồi bị nảy sinh ảo cảnh lạc lối chạy loạn lúc đó họ sẽ dần kiệt sức trong ảo cảnh này và!.

bị nó nuốt gọn! dưới đầm lầy chính là xương của các con mồi mà nó ăn đó !.

_Trời ơi sao ban đầu ngươi không nói với ta!
_Dạ tại!
_Thôi! thôi! đừng nói ! đừng nói!.

phải chạy khỏi đây đã ! phải chạy!.

Á!.

A Thố !.

sao sao ngươi biến thành củ khoai lang vậy hả?
_Ân nhân người bị ảo giác rồi ta vẫn là ta mà!.

_Sao ngươi vẫn biết nói vậy hả?ta vẫn nghe tiếng của ngươi nè!
_Ân nhân! khi nãy ta dùng toàn bộ ma lực để yểm chú phòng thân tránh bị ảo giác,ta vẫn còn tỉnh táo để nói chuyện với ngài ,giờ ta cạn ma lực rồi không thể giúp ngài giải ảo giác được! ân nhân người đừng vùn vẫy nữa thêm kiệt sức thôi à!.

ngài tỉnh đi! chúng ta đã chìm xuống hố bùn lún rồi à!
Thì ra bên cạnh khu đầm lầy là những hố bùn lún sâu cả dặm còn nhão nhẹt,vật sống nào rơi vào thì như bị dính chật và bị dìm dần xuống bên dưới,Mộ Tuyết vừa nắm cổ áo A Thố chạy đi chưa xa đã lọt ngay vào hố,do ảnh hưởng của phấn hoa Dạ Nguyệt mà Y tưởng mình vẫn chạy trên đường,càng vùn vẫy càng lún sâu,lún đến cả hai chỉ còn lại chỏm tóc và đôi tai mèo.

_Cứu! méo!.

Ặc!.

khó thở!.

ặc ặc! heo mi! (help me)! (++)!.

Lúc này mấy cái xúc tua của Hoa Dạ Nguyệt vươn đến bò xuống đầm lầy và quấn lấy cả hai kéo lên,A Thố lẫn Mộ Tuyết đều đã bất tỉnh,mặt mũi và cả thân đều dính bùn đen thui.

Hoa Dạ Nguyệt liền há miệng định bỏ cả hai vào nghiền nát thì một luồn ma lực cực mạnh bay đến.

_Uỳnh!.

Một chưởng đánh nát thây cây hoa,A Thố và Mộ Tuyết rơi bịch xuống đất,tỉnh dậy.

_Úi mẹ ơi! đau chết ta!
_Úi da! ặc ặc!.

Trong mơ màng hai tay của Mộ Tuyết quơ quào trên đất ,chợt đụng phải một đôi chân đi hài cổ cao,Y liền bám vào làm điểm tựa mà đứng lên.

_A Thố !.

cho ta vịn đỡ một chút!.

Khi Mộ Tuyết đứng thẳng lên rồi mới cảm thấy có gì đó bất ổn,hai tay của Y vẫn bám vào thân của người mà từ nãy giờ Y tưởng là A Thố,sờ soạng lung tung để cảm nhận.

"_Vai?Cổ?Cằm?Môi?Mũi?! cao cao cao hơn mình một cái đầu ,A Thố chân của nó ngắn ngủn như Doraemon sao mang được giày cao cổ chứ ?! "
_ Sao sao ngươi cao vậy A Thố?ngươi lại biến hình sao hả?Vậy mà dám nói với ta ngươi cạn ma lực rồi! đồ mèo nói điêu!.

_Hic! hic! Ân nhân ! ta bị hiện hình rồi a! mái tóc dài ,hai trái chanh trước ngực biến mất rồi!.

đau quá à!.

đầu óc quay cuồng ! hic! hic! ta xĩu! hơ!
Hai tay của Mộ Tuyết vẫn bám vào ngực của người thần bí đó.

_Vậy,vậy,vậy!.

đây đây là! ai! chứ! ?
Bỗng dưng một giọng nam trầm ồn vang lên.

_Hoá ra ngươi là nam nhân?
Mộ Tuyết nghe giọng nói thì giật bấn người ,hồn phi phách lạc ,vội buông tay ra khỏi người đó,đi lui vài bước,nhưng đầu óc vẫn quay cuồng nên Y té ngửa ra đất luôn.

"_Uý mẹ ơi! Khiêm Tử Lăng!.

"
_Úi!.

!.


.

Khiêm Tử Lăng sau khi lấy lại bình tĩnh đã mặc y phục và đi ra phòng phía ngoài,nhưng lại không thấy Mộ Tuyết,Hắn nhớ đến khi nãy đã có phần mạnh tay với cô nương người ta,nên đi tìm.

Khiêm Tử Lăng ngửi mùi máu có lẫn chút chướng độc và ma chú khác thường của Mộ Tuyết dò dẫm đi theo đến khu rừng,vừa khéo cứu Mộ Tuyết thêm.

một mạng.

Tử Lăng bước đến ,một tay túm lấy cổ áo của Mộ Tuyết kéo lên,hắn tức giận hét.

_Hoá ra ngươi là nam nhân! nói!.

ngươi cải trang nữ nhi vào Cung để thám thính chuyện gì ! nói?
Mộ Tuyết hoảng kinh
_Ớ! xỉu!.

Mộ Tuyết kiệt sức cũng ngất đi luôn.

Qua một lúc sau.

Mộ Tuyết nheo nheo mắt tỉnh lại,thấy bên cạnh có một đống lửa.

_A! Ân nhân ngài tỉnh rồi! không ngờ Hoa Dạ Nguyệt lại công hiệu đến vậy?
_A Thố!.

ngươi! là ngươi cứu ta hả! ?A Thố khi nãy ta đã mơ thấy ác mộng!.

ta thấy ! Khiêm Lăng Bình!.

ta còn thấy!
_Thấy gì nữa!.

?
_Hước!
Mộ Tuyết trợn mắt vội ngồi bật dậy khi nhìn sang phía bên kia đống lửa là Khiêm Tử Lăng đang ngồi trên rễ cây cổ thụ đối diện,một tay chống cằm,một tay cầm lấy đoá hoa Dạ Nguyệt bị thu nhỏ.

_Đại,Đại, Đại! Vương!.

A Thố liền nói nhỏ vào tai Mộ Tuyết.

_Là Đại Vương đã cứu chúng ta!.

Hắn đã dùng Hoa Dạ Nguyệt trị thương và khử độc trong người của ngài!
Mộ Tuyết chớp chớp mắt.

_Thế thế à!.

nhưng nhưng sao da của ta vẫn đen vậy?
_Ngài quên rồi hả! khi nãy chúng ta rơi vào hố bùn lún mà!.

ngài và ta đã lộ thân phận nam nhân rồi á!.

ta nhanh trí bảo rằng chúng ta là dân lưu lạc từ Tây Ma Vực! đến Quỷ Thành kiếm ăn ,vì gặp khó khăn nên mới giả nữ nhân để vào Cung làm nô tỳ !.

đêm nay ra khỏi Cung là để tìm thuốc chữa độc cho Ngài! Hắn có vẻ đã tin tưởng nên tha mạng cho chúng ta!
_Lộ,lộ ! nguyên hình rồi á!.

tin tin tưởng hả?!.

chưa chắc đâu à!
_"Trời phù hộ! nếu không nhờ lớp bùn đen này chắc làn da trắng sứ của Lãnh Mộ Tuyết đã phơi ra rồi!.

ta không thể hình dung nỗi đến lúc đó Tử Lăng sẽ cho ta nổ ra thành mấy khúc! hic! "
Ánh mắt của Khiêm Tử Lăng vẫn không rời khỏi Mộ Tuyết,khiến cho Y có cảm giác lạnh sống lưng.

_Đại Vương anh minh thần võ ,đẹp trai soái ngầu,cái thế anh hùng! ta ta ta !.

chỉ nằm mơ thôi!.

hết thấy gì rồi! hề hề!.

đa đa tạ Ngài cứu mạng!.

_Cứu mạng?ta không cứu ai cả,ta chẳng qua chỉ muốn đánh chết Hoa Dạ Nguyệt!.

Ngươi là kẻ hầu phụ trách Thẫm Cung của Bổn Vương mà lúc nào gọi tên ,ngươi cũng không có mặt! ngươi muốn ta dùng vuốt trảo xé xác ngươi ra trăm mãnh ?hay muốn thử cảm giác rơi xuống Đầm Huyết Giáp.

hả?
A Thố và Mộ Tuyết vội quỳ gối mếu máo
_Không muốn,không muốn!.

xin.

.

xin! Đại Vương tha mạng! hic hic!.

Tử Lăng đứng lên đi đến trước mặt Mộ Tuyết,không nói không rằng túm lấy cổ áo của Y kéo đi xềnh xệch.

_Hồi Cung!.

_Á! á!.

Đại Vương xin ngài đi chậm chậm! á!.

.

lác đầu gối! á! xiết cổ.

.

ặc! ặc!
Cứ thế Tử Lăng lôi Mộ Tuyết dịch chuyển đi về Quỷ Cung bỏ mặc A Thố quỳ ngây ngốc trong rừng.

_Á! chờ chờ chờ ta với!.

Kế hoạch hái hoa rồi bỏ trốn của Mộ Tuyết bị tan vỡ,dù được Tử Lăng ban cho Hoa Dạ Nguyệt,nhưng Y cũng chẳng có cách mang về Bách Kiếm Sơn Trang ,lại lén đi tìm Đông Kỳ Vân.

Lúc này Bạch Diễn Tình đã rời Cung đi lo một số việc mà Khiêm Tử Lăng giao phó,nên Mộ Tuyết rất dễ đi vào Tư phòng của hắn.

Đông Kỳ Vân cầm Hoa Dạ Nguyệt mà thở dài.

_Ta bây giờ như chim lồng cá chậu,mỗi một bước đều có quỷ binh giám sát muốn đi khỏi Hành Cung này còn khó nói chi là rời Quỷ Thành!.


_Ta bây giờ cũng vậy á!.

ta không hiểu tại sao thân phận của ta chỉ là một yêu tinh nhỏ bé lại là tên hầu thấp hèn vừa xấu vừa ngốc vậy mà tên Khiêm Tử Lăng cũng dán tranh chân dung của ta lên Cửa Quỷ Cung cấm rời Cung!.

_Hừ! sở thích quái dị!
Đông Kỳ Vân ngẫm nghĩ một hồi rồi nói tiếp.

_Huynh đã lộ thân là nam nhân ,độc cũng đã giải tại sao da vẫn đen như vậy hả?
_Ta dùng than lọ nồi trét lên ngụy trang đấy! chứ để lộ làn da trắng ra! Khiêm Tử Lăng mà nhìn thấy còn không mau một chưởng đánh cho ta tan thây hay sao?
Đông Kỳ Vân bổng loé lên cao kiến.

_Ế! không phải không tốt đâu! Tên Bạch Diễn Tình đã rời Quỷ Thành đi làm.

nhiệm.

vụ rồi! mà hắn lại dùng dung mạo của huynh để xuất hiện !.

huynh có thể dùng diện mạo của mình để giả làm hắn mà trốn khỏi đây!.

_Ế! hay à nha!
_Mau mau! tẩy trắng đi! phía trong kia có Bồn nước tắm!.

để ta đi lấy y phục của Bạch Diễn Tình cho huynh mặc!.

_Ừm!
Một lúc sau Mộ Tuyết đã trở về diện mạo của mình,cộng thêm y phục của Bạch Diễn Tình trắng tinh quý phái càng tô thêm vẻ tuấn mĩ của Y.

_Woa! đúng là Đệ nhất mỹ nam Trung Nguyên!
_Rầm!.

Tiếng cửa bị xô ra đập vào hai phía làm cho Đông Kỳ Vân hoảng hốt.

_Ai?
_Là Bổn Vương.

Cả Đông Kỳ Vân và Mộ Tuyết sửng sốt.

_Làm gì đây ,làm gì đây! sao sao hắn lại đến đây chứ?
_Làm sao ta biết được chứ! nấp đi! huynh nấp trong này đi! để ta ra ngoài xem thử!
Đông Kỳ Vân đi ra phía phòng ngoài thì đã nhìn thấy Khiêm Tử Lăng đứng ở giữa phòng.

_Lăng ca ca huynh huynh đến đây để tìm đệ hả?có chuyện ! chuyện gì hay sao?
Tử Lăng đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Đông Kỳ Vân
_Sao ngươi lại lúng túng như vậy,có gì mờ ám à?
_Đâu,đâu đâu có có!
_Hắn đâu?
_Ai ai ai chứ ạ! ?
_Hừ! Lãnh !.

Tim của Đông Kỳ Vân đánh trống bùm.

bụp trong lồng ngực.

_!.

Trợ Cấp!
_Hả?! huynh! đến đây là tìm tên đó hả?ta với hắn đâu có thân!.

hắn xấu xí như vậy trộn cơm cho mèo ăn cũng không thèm!
_Ách xì!
Tiếng của Mộ Tuyết nhảy mũi đã khiến cho Khiêm Tử Lăng hạ đầu mài,dịch chuyển một cái nhanh như chớp đã đứng trước mặt Mộ Tuyết,một tay trảo thủ của hắn đã bấu vào cổ của Y.

_Hừ! Ngươi!.

_Á!.

Tử Lăng mở to mắt không chớp nhìn Mộ Tuyết,con ngươi của Hắn thoáng co rút,ấn đường nhíu nhẹ một cái,sắc mặt rất đỗi ngạc nhiên.

Mộ Tuyết cũng nhìn Hắn không chớp mắt,một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh mà cất giọng.

_Đại,Đại Vương! là Diễn Tình!.

Khiêm Tử Lăng nheo mắt một cái hỏi.

_Ngươi không phải đã rời Quỷ Thành đi làm nhiệm vụ ta giao hay sao! sao còn ở đây?
_Diễn Tình!.

quên đồ nên quay lại lấy!.

Đại Vương xin ngài thả tay ra! Diễn Tình sẽ đi làm ngay! ạ!
Khiêm Tử Lăng buông tay khỏi cổ của Mộ Tuyết,nhưng lại chụp cổ tay Y nắm chặt.

_Không cần làm nữa! về Thẫm Cung của ta!.

đi!
_Á!.

Đông Kỳ Vân cũng ngớ người vội chạy theo ra sân đứng chết lặng nhìn bóng dáng hai người đi xa.

_Đây là cái tình huống gì hả?Lãnh sư huynh! hic bảo trọng! ta cứu không nỗi huynh rồi!
_Ngươi đứng ở đây làm gì?
_Hước!
Tiếng của Bạch Diễn Tình vang lên sau lưng làm Đông Kỳ Vân muốn đứng tim quay lại.

_Bạch,Bạch,Bạch! Diễn Tình! sao ngươi ở đây?
_Hừ! ta quên đồ nên trở về lấy!
_Hả câu thoại nghe quen quen!
Bạch Diễn Tình đi vào trong phòng,Đông Kỳ Vân khó hiểu gãi đầu suy nghĩ.

_Có cái gì đó là lạ! cái gì chứ?Á!.

ta nhớ ra rồi! hic!.

là cái dấu chu sa trên trán! hước Lãnh Sư Huynh đừng trách ta!.

ta hứa sẽ làm giỗ mỗi năm cho huynh không thiếu năm nào! hic hic!
Thì ra Bạch Diễn Tình dù hoá thân thành Lãnh Mộ Tuyết có giống đến đâu thì cái dấu chu sa trên trán của hắn vẫn không đổi.

Dấu này không phải là son đỏ hoạ lên mà là giọt máu của Khiêm Lăng Thành điểm lên cho hắn khi hắn còn là Tiểu Hồ Ly ,đánh dấu công nhận hắn cũng là một thành viên của dòng dõi Khiêm Lăng Hoàng Tộc.

Nói chính xác hơn thì Khiêm Tử Lăng đã nhận ra Lãnh Mộ Tuyết.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi