TỔNG GIÁM CỦA TA KHÔNG THỂ NÀO ĐÁNG YÊU NHƯ THẾ

"Nhanh đi vào rạp!" Chung Minh nói sang chuyện khác, nếu cứ thế này sẽ bị cái bị thịt Bạch Cẩn Niên mê hoặc trở thành ngớ ngẩn mất. Vội vã thoát khỏi Bạch Cẩn Niên, kết quả chân bị trượt một chút, may là Bạch Cẩn Niên còn chưa buông nàng ra, cố hết sức mới giữ được thăng bằng cho nàng, cho nên Chung Minh may mắn không trượt chân thêm lần nữa.


Bạch Cẩn Niên quay đầu che mặt cười, Chung Minh muốn đem mặt ném xuống đất, vùng vẫy thoát khỏi tay Bạch Cẩn Niên liền chạy trốn.


"Chung tiểu thư vẫn nên chậm một chút." Bạch Cẩn Niên lộ vẻ tươi cười hảo tâm khuyên bảo.


"Ai cần cô lo!' Chung Minh đúng là không dám chạy nhanh hơn, chỉ là mạnh miệng mà thôi.


"Hừ, thật sự không đáng yêu." Loáng thoáng nghe thấy Bạch Cẩn Niên đánh giá "Không đáng yêu", Chung Minh sắc mặt trắng bệch, quả thật muốn lên án mạnh mẽ Bạch Cẩn Niên âm dương điên đảo lẫn lộn phải trái.


"Không đáng yêu" từ này rõ ràng là dành riêng cho cô đó Bạch Cẩn Niên! Không cần đem cho người khác!


Chung Minh nín một hơi nói: "Tôi đáng yêu hay không liên quan gì tới cô!"


Bạch Cẩn Niên hơi nâng khóe miệng: "Đúng vậy nha, cô đáng yêu hay không có liên quan gì đến tôi."


"Đúng vậy, chuyện không liên quan tới cô."


"Không sai nha, tôi cũng không nói chuyện liên quan đến tôi."


Hai người bắt đầu lặp qua lặp lại một câu, cuộc tranh luận khá vô nghĩa. Nói xong lời cuối cả hai cùng nở nụ cười.


"Ngu ngốc, nhanh đi vào thôi." Lúc này Bạch Cẩn Niên đi lên vòng qua thắt lưng Chung Minh, cánh tay mặc áo khoác rộng thùng thình ôm lấy Chung Minh, Chung Minh gần như rơi vào lòng Bạch Cẩn Niên. Mặt Chung Minh liên tục duy trì độ nóng, không thể không thừa nhận bản thân đang hưởng thụ cảm giác dựa vào nhau.


Xong đời, loại ấm áp lại thẹn thùng này là cảm giác gì!


Vào rạp chiếu phim quả nhiên ấm áp hơn rất nhiều, Chung Minh chú ý tới một chi tiết------- Bạch Cẩn Niên không có cởi áo khoác của nàng.


Tiến lên phía trước, Bạch Cẩn Niên hỏi Chung Minh có muốn ăn bỏng ngô hay không, Chung Minh hung hăng lắc đầu: "Ai muốn ăn cái loại đồ ăn trẻ con thích đó."


"Cô không phải trẻ nhỏ sao? So với tôi nhỏ hơn ba tuổi." Nói xong liền mua hai ly coca và một phần bỏng ngô. Chung Minh nhớ tới đêm hai bên nói tuổi của mình...... Có chút tiếc nuối, nếu nàng và Bạch Cẩn Niên không gặp nhau trong tình huống hoang đường như vậy, có phải hiện tại mối quan hệ của hai người sẽ tốt hơn không? Trong lòng luôn có vướng mắc, mối quan hệ của hai người thật sự rất hỗn loạn. Muốn nói cho Bạch Cẩn Niên biết "Tại sao chúng ta không thử cùng nhau", lại sợ chỉ là mơ tưởng riêng của nàng.


Bạch Cẩn Niên rốt cuộc suy nghĩ như thế nào?


Bạch Cẩn Niên đem đồ ăn vặt giao cho Chung Minh giữ, cầm vé đi phía trước, Chung Minh như đứa nhỏ đi phía sau. Trong rạp hơi tối, bởi vì chỗ ngồi nhỏ nên Bạch Cẩn Niên cởi áo khoác, gấp gọn gàng. Chung Minh nghĩ Bạch Cẩn Niên muốn đem áo trả lại, kết quả Bạch Cẩn Niên đem áo đặt ở lưng ghế, thoải mái làm nơi tựa lưng, một bộ dáng hưởng thụ.


Hỗn đản này, cô cho là đang ở phòng khách nhà cô sao. Chung Minh khinh bỉ theo cách của mình, ôm khư khư bỏng ngô ăn cho hả giận.


"Không phải nói không thích đồ ăn của trẻ con gì đó sao?" Bạch Cẩn Niên hứng thú nhìn Chung Minh nói: "A, quả nhiên là trẻ con."


"Ai cần cô quản!"


"Tôi mới lười quản."


"Đi xem phim hoạt hình, cô mới là trẻ con!"


"Sao? Tôi nghĩ cô thích."


"Thích em gái cô á!"


"Em gái tôi cô cũng thích?"


"...." Chung Minh nói chuyện cùng Bạch Cẩn Niên, quả thật nghĩ rằng cả hai không cùng một loài.


Chung Minh không muốn thừa nhận, con gấu béo bị Mỹ hóa kia rất đáng yêu. Nhiều lần bị chọc cười to, lại sợ Bạch Cẩn Niên phát hiện sẽ cười nhạo, không thể làm gì khác hơn là cứng rắn nhịn xuống, thiếu chút nữa bị nội thương. Bạch Cẩn Niên đúng là không cảm thấy hứng thú, trong quá trình xem liên tiếp ngáp, hai tay vòng trước ngực, càng ngồi càng thấp, sắp ngủ.


Chung Minh nhịn không được khinh bỉ: Thật là không có nửa điểm thú vị, đáng đời bị bỏ rơi, ai cùng người như vậy nói thương yêu mới là chân chính cuồng tự ngược!!


Trong thời gian xem phim Bạch Cẩn Niên đi ra ngoài nghe điện thoại ba lần, làm Chung Minh rất khó chịu. Khó chịu nhất là lúc phim sắp kết thúc thì Bạch Cẩn Niên thật sự ngủ.


Kết quả Chung Minh trở thành đồng hồ báo thức cho Bạch Cẩn Niên, Bạch Cẩn Niên chậm chạp sau giấc ngủ, đứng dậy cùng Chung Minh ra khỏi rạp chiếu phim.


"Lấy áo khoác mặc vào đi! Vừa tỉnh ngủ sẽ cảm thấy lạnh hơn, đồ ngốc." Chung Minh lại ném áo đến người Bạch Cẩn Niên, nhìn gương mặt người chết trước mặt trừng trừng nói: "Công việc bận rộn như vậy còn bày trò xem phim cái gì, cô hẳn là về nhà ngủ!"


Bạch Cẩn Niên cũng khó chịu ném áo về phía Chung Minh: "Đúng vậy, tôi cũng cảm giác mình rất ngốc, tối hôm qua chỉ ngủ hai tiếng đồng hồ, hôm nay còn xem cái gì phim."


Chung Minh đem áo ném trả lại, cả giận nói: "Cô không hiểu tôi nói gì à! Nhanh mặc áo vào! Cô muốn mưu sát chính mình đúng không? Mới ngủ hai giờ, cô làm quỷ sao! Chạy nhanh về nhà nghỉ ngơi cho tôi!"


Bạch Cẩn Niên đem áo Chung Minh ôm vào trong ngực, ngừng một chút tiếp tục nói: "Tôi đưa cô về."


"Đưa cái gì! Tôi tự mình về!"


"Tôi có xe."


"....... Tôi, tôi có xe buýt!"


"Cô rắc rối quá, đi nhanh một chút, tôi mệt muốn chết." Bạch Cẩn Niên không nói thêm gì lôi Chung Minh ra bãi đỗ xe, Chung Minh nghĩ nàng như thế nào lại ngồi vào ghế phụ, như tiểu bạch kiểm bị bao nuôi, nhanh kiếm cớ: "Cô mệt còn lái xe! Tôi còn chưa muốn chết!"


Bạch Cẩn Niên: "Ừ, cô nói đúng."


Chung Minh thấy Bạch Cẩn Niên vẻ mặt nghiêm túc, không nghĩ Bạch Cẩn Niên thật sự để ý lời của nàng như vậy.


"Cô chờ một lát." Bạch Cẩn Niên đem áo nhét vào tay Chung Minh, tiếp theo đi đến Starbucks mua cà phê, sau đó đi vào WC, lúc đi ra trong tay cầm ly cà phê, trên khuôn mặt thì dính nước, hỏi Chung Minh có khăn giấy không.


"Nhân khuôn nhân dạng, đi ra khỏi nhà cả cái túi cũng không mang!" Chung Minh cũng không biết mình tức giận cái gì, dù sao đối với Bạch Cẩn Niên lúc nào ngữ khí cũng không được tốt. Từ trong túi lấy ra khăn, rất tự nhiên lau khô nước trên mặt Bạch Cẩn Niên.


Lau được phân nửa Bạch Cẩn Niên mập mờ nói: "Có muốn tôi.... Tự lau không."


Chung Minh như bị nóng một chút, nhanh thu tay lại, đem khăn nhét vào tay đối phương nói: "Đúng vậy! Cô có tay phải sao không tự mình làm!"


Bạch Cẩn Niên cười cười cúi đầu lau mặt, Chung Minh thầm mắng bản thân như thế nào không sửa được bản tính nô tài. Trước đây bạn bè điển hình đều mang tính tình lão phật gia, tựa như hai tay tàn phế cái gì cũng cần Chung Minh giúp. Thời gian dài trở thành thói quen hầu hạ người, hình ảnh vừa rồi cũng giống như trước đây Chung Minh cúc cung tận tụy vì bạn gái, cho nên không nghĩ nhiều liền bắt đầu lau mặt giúp Bạch Cẩn Niên.


Bạch Cẩn Niên lau sạch sẽ khuôn mặt, sửa lại một chút tóc, một hơi uống xong cà phê, thở dài bình tĩnh nói: "Thật là nóng."


Chung Minh cười rộ lên: "Cô thật sự là ngu ngốc chết được, có ai uống cà phê như thế, đáng đời."


"Có điều nóng lạnh hai thứ, một chút mệt nhọc cũng không còn. Đi, lên xe của tôi đi."


".... Hóa ra ý của cô là vậy?" Chung Minh có chút hoảng hốt, "Tại sao phải như vậy.... Tôi tự ngồi xe buýt thì tốt rồi."


"Ừ..." Bạch Cẩn Niên suy tư một chút trả lời: "Bởi vì chỉ có một cái áo khoác."


Tác giả: Không có đổi tên truyện~ mọi người đừng tin thật a!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi