TỔNG GIÁM CỦA TA KHÔNG THỂ NÀO ĐÁNG YÊU NHƯ THẾ


Nhắc tới việc Chung Minh thích mùa đông, thời gian khi bạn gái còn bên cạnh, Chung Minh đặc biệt thích.


Tuy rằng có lúc gió lạnh thấu xương, nhưng Chung Minh đã có hàng trăm hàng ngàn lý do để tiến vào lòng người yêu sưởi ấm. Cho dù Chung Minh bướng bỉnh, không chịu nói lời nũng nịu, nhưng Chung Minh yêu thích bạn gái rất nhanh có thể hiểu ý, đem Chung Minh ôm chặt vào lòng.


Cho dù người yêu cũ làm tổn thương nàng, nhưng không thể phủ nhận người kia đã cho nàng vô hạn ấm áp, vô cùng hiểu nàng. Vì sao vui vẻ vì sao mất mát, lời nói như vậy thì có ý nghĩa gì, người kia đều có thể theo mặt ngoài biết được nội tâm nàng, làm ra chuyện đặc biệt hợp ý.


Chung Minh phát hiện, nàng nhớ người yêu. Vô luận đối phương làm cho bản thân tổn thương thật sâu, nhưng Chung Minh không có cách nào tránh được việc nhớ đến người kia.


Một loại nhung nhớ sâu đậm chiếm hết trái tim, từng hình ảnh ngày xưa hiện lên trong đầu. Nhớ đến một cái nhăn mày, một tiếng cười, từng chi tiết nhỏ khi còn thân thiết bên nhau. Đúng, cô ấy tại đây làm tình cảm thăng hoa cuối cùng lại chọn làm kẻ đào ngũ, nhưng nàng thật tình nghĩ, có thể trên đời này, sẽ không có ai ngoài cô ấy có thể hiểu được hỉ nộ ái ố của nàng. Không cần mở miệng, cũng có thể hiểu rõ, quan tâm.


Có lẽ sự hiểu biết này hủy hoại tình yêu của cô ấy. Tình yêu cần cảm giác thần bí, đối với một người không còn hấp dẫn, tình cảm rất có thể sẽ tách rời ngay lúc đó. Tựa như trái đất mất lực hấp dẫn, mặt trăng yên lặng làm bạn vô số năm cũng sẽ thoát ly khỏi quỹ đạo, tách khỏi trái đất, bay về phía không gian vũ trụ rực rỡ kia.


Chung Minh ngày càng có thể hiểu được bạn gái cũ, dù sao ở cùng người bình thường như nàng, thẳng thắng mà nói, một chút cũng..... Không đáng yêu. Rời đi, đối với cô ấy đó là lựa chọn chính xác.


Hiện tại, Chung Minh thấy may mắn nhất chính là nàng vẫn chưa hoàn toàn lún sâu vào Bạch Cẩn Niên thì đã biết người ta có người yêu. Cũng sẽ khó chịu nhưng Chung Minh tin tưởng sau một thời gian nữa, Chung Minh có thể chữa thương, có thể vượt qua đoạn tình cảm này.


Cũng tốt, hiện tại... Thật sự có thể mở ra tâm tình, chân chính làm bạn.


Nghĩ như thế, lúc ở cùng Bạch Cẩn Niên tâm tình Chung Minh thoải mái không ít. Trong công việc vẫn luôn có nhiều yêu cầu khắt khe, nhưng hết việc ra ngoài có thể cùng nhau nói chuyện đùa giỡn vui vẻ.


Chung Minh không hề bị mất tự nhiên trong lúc nói chuyện với Bạch Cẩn Niên, bình thản giống như một ly nước ấm.


"Làm bạn tốt của nhau", Chung Minh định nghĩa mối quan hệ của mình và Bạch Cẩn Niên.


Bạch Cẩn Niên vẫn luôn là một người bận rộn, thời gian ăn cơm trưa cũng không bình thường. Bời vì công ty này chỉ là một chi nhánh nhỏ không được coi là một công ty thật sự, nên nhân vật như tổng giám cũng không có trợ lý. Chung Minh phát hiện Bạch Cẩn Niên nếu quên sẽ trực tiếp bỏ qua bước ăn cơm trưa, tiếp tục tiến hành công việc buổi chiều. Có một số đồng nghiệp nhớ sẽ đem cho Bạch Cẩn Niên một phần cơm, nếu không thì căn bản Bạch Cẩn Niên cũng không tự mình đi ăn.


Chung Minh nhìn rất thản nhiên, nhưng trong lòng đã thầm mắng Niên ngu ngốc đúng là có đủ ngu xuẩn! Vì công ty liều chết có ý nghĩa gì sao? Cuộc sống trở nên lộn xộn, còn nói cái gì phụ nữ thành đạt! Cô xem, lại bắt đầu đau dạ dày đi? Không tìm thuốc uống, chết cũng không về nhà nghỉ ngơi? Bình thường đối với nhân viên nghiêm khắc như vậy, không được lòng dân, bệnh thành như vậy cũng không ai quản cô!


Cuộc họp vừa mở thì Bạch Cẩn Niên sắc mặt trắng bệch che bụng đi ra ngoài. Chung Minh biết bệnh đau dạ dày của Bạch Cẩn Niên lại tái phát, cho rằng ít nhất Bạch Cẩn Niên cũng đi nghỉ ngơi, kết quả họp xong đi về phòng thì phát hiện Bạch Cẩn Niên đang dựa tường cùng nhân viên bên bộ phận tiêu thụ nói cái gì đó. Cầm trong tay văn kiện chết tiệt, sắc mặt tái nhợt có thể trực tiếp đi diễn vai quỷ không cần hóa trang, lấy bút lông luyện viết chữ ở trên mặt cô ta cũng không phải lựa chọn tồi.


Không cần nghĩ nhiều, trực tiếp viết hai chữ "Ngu ngốc" lên mặt cô ta đi! Nói không chừng có ngày Bạch Cẩn Niên thật sự ngu ngốc đem bản thân bức chết! Dạ dày thủng đúng không? Đầu tiên não thủng mới đúng! Loại ngu ngốc này công ty còn không cấp cho trợ lý thì muốn cô ta chết sao?


Tuy rằng Chung Minh không phải trợ lý của Bạch Cẩn Niên, trên đầu còn một đống công việc chưa làm xong, hơn nữa nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ thủy tinh cũng thấy được gió bắc thổi như quỷ lệ gào thét. Đầu tóc gọn gàng cũng bị thổi đến rối loạn, nhưng Chung Minh ra ngoài là muốn mua thuốc cho Bạch Cẩn Niên, đây là ý tưởng làm lòng người kinh sợ a.


Chung Minh cảm thấy bản thân nhất định là điên hoàn toàn mới đi hy sinh vì ý tưởng này!


"Hừ!" Tâm Chung Minh giãy giụa nửa ngày, cuối cùng một bên thở dài một bên mang khăn quàng cổ, miệng lẩm bẩm, "Niên ngu ngốc kia, tra tấn thân thể để mua vui sao? Cũng không ai nói cô ta biết, dáng người cô ta kém đến mức nào rồi? Ta đây là một người tốt, năm mươi năm mới có một người tốt như vậy! Học tập tấm gương tốt Lôi Phong* nhiều năm như vậy mà!"


Chung Minh che mặt, chỉ chừa ra hai con mắt, nhảy vào băng thiên tuyết địa (băng tuyết ngập trời).


Gió thổi quét qua mặt, tuyết nhằm cổ mà rơi, Chung Minh cố chịu lạnh không rơi nước mắt. Nghĩ đi, thời tiết giá lạnh này nếu rơi lệ nói không chừng lệ sẽ lập tức đông lại thành băng. Đem theo hai hàng băng trên mặt chạy đi trong tuyết, hình ảnh kia có chút giống phim khoa học viễn tưởng năm hai nghìn không trăm mười hai không.


Chung Minh mua thuốc dạ dày mang theo một thân khí lạnh trở lại phòng làm việc, chóp mũi và lỗ tai đều bị đông lạnh đến đỏ bừng. Thấy Chung Minh dáng vẻ chật vật, đồng nghiệp mở to hai mắt hỏi: "Hùng Miêu muội muội, đi đâu vậy? Thế nào làm thành như vậy?" Từ khi Chung Minh bị ép mang mũ gấu mèo thì bí hiệu này liền nổi danh. Chung Minh liếc người kia hừ một tiếng trở lại vị trí của mình, từ trong túi lấy ra thuốc dạ dày đặt dưới đống văn kiện. Tuy rằng thuốc mua về rồi nhưng Chung Minh do dự không biết có nên đưa thuốc cho Niên ngu ngốc không.


Nếu đưa, bị cự tuyệt nữa không phải thật mất mặt sao?


Thế nhưng nếu không đưa cho cô ta uống, thuốc sẽ uổng phí, đoán chừng Bạch Cẩn Niên bận rộn đến khi bị tống thẳng vào bệnh viện mới ngừng làm việc.


Rốt cuộc là đưa hay không đưa! Chung Minh rối rắm vạn phần: Ai cho tôi một bông hoa cúc, để tôi ngắt một chút cánh hoa, đưa, không đưa, đưa, không đưa..... Như vậy cuối cùng kết thúc sẽ có câu trả lời chính xác a, hỗn đản!


Bạch Cẩn Niên nghe tiếng đập cửa có chút bực dọc, không thích bị quấy rầy trong lúc đau dạ dày. Thế nhưng không thể chặn nhân viên ngoài cửa.


"Mời vào." Bạch Cẩn Niên kìm nén nói.


Thấy Chung Minh đến, tâm tình Bạch Cẩn Niên có hơi chuyển biến tốt, còn chưa kịp nói gì chỉ thấy Chung Minh ném đến văn kiện cùng vật gì đó giống như ám khí đến trước mặt. Bạch Cẩn Niên nhanh tay lẹ mắt nhìn xuống, kinh ngạc cúi đầu nhìn thuốc dạ dày.


"Chung tiểu thư......"


Chung Minh căn bản cũng không nói gì, cũng không cho đối phương có cơ hội nói, ném ra ám khí liền trực tiếp quay đầu, đi ra khỏi văn phòng tổng giám.


Bạch Cẩn Niên nhìn cánh cửa đóng lại, Chung Minh không biểu cảm im lặng, để lại trong đầu Bạch Cẩn Niên một cảnh đáng yêu.


Bạch Cẩn Niên có chút muốn cười, rồi lại vô luận thế nào đều cười không nổi.


--------------


*Lôi Phong: là một người lính, được miêu tả như một công dân kiểu mẫu. Quần chúng nhân dân Trung Quốc được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời cống hiến của ông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi