TỔNG GIÁM CỦA TA KHÔNG THỂ NÀO ĐÁNG YÊU NHƯ THẾ

"Tiểu Chung, vì sao em không chấp nhận tôi?" Nam đồng nghiệp dùng biểu tình và ngữ điệu chân thành nói, Chung Minh liền nhớ tới lần trước bị mẹ bắt cùng xem bộ phim tình cảm lãng mạn, trong phim nam diễn viên cũng lỗ mũi mở to như thế này hỏi nữ diễn viên, muốn tìm kiếm một cái đáp án khiến mình bị bỏ rơi.


Đáng tiếc cho tới bây giờ Chung Minh cũng chưa từng là nữ chủ trong chuyện tình yêu. Ánh mắt Chung Minh di chuyển qua lại nhìn khung cảnh phía sau nam đồng nghiệp, mang theo nụ cười khó coi đến cả bản thân cũng không chịu nổi, mập mờ trả lời: "Nguyên nhân thì có rất nhiều...."


"Em nói cho tôi biết, tôi sửa không được sao?" Kì thật tôi cũng không biết anh cần sửa cái gì, vì căn bản tôi không biết anh có cái gì.


"Tình cảm đều cần phải bồi dưỡng, em không cho tôi cơ hội đã trực tiếp cự tuyệt tôi, nếu như bỏ lỡ tình cảm duy nhất của nhau thì sao?" Duy nhất của nhau là cái gì, có ăn được không?


"Tiểu Chung, cho tôi một cơ hội, tôi sẽ cho em một tương lai tốt đẹp." Xin đừng giữ vai của tôi khi nói chuyện, chúng ta còn không có đủ quen biết đến mức tứ chi tiếp xúc. Đây là nam phụ ngôn tình sao?


Vâng, cái này rất rõ ràng là phải từ chối, lí do nhất định là rất nhiều. Chung Minh nghĩ: Ví dụ như anh vẫn là một người xa lạ, tôi thậm chí không nhớ rõ tên của anh, nói gì kết giao? Hơn nữa cách nói chuyện thật là làm cho người ta buồn nôn, quan hệ này rất có lợi cho việc giảm cân. Nhưng quan trọng nhất là..... Đạo trưởng, chúng ta không thích hợp a.


Thế nhưng Chung Minh có thể đem lời trong lòng phun ra sao? Có thể sao? Không thể.


Gấu mèo muội muội vẫn là bé ngoan.


"Anh tên...."


"Tống Thạch Sơn."


"Ừ, tên rất hay." Chung Minh đã bị bùa chú của Bạch Cẩn Niên đầu độc quá lâu, tuy rằng Chung Minh khinh bỉ chữ "Ừ" này nhưng trong lúc lơ đãng sẽ học câu cửa miệng của Bạch Cẩn Niên, "Là như thế này, anh Tống tiểu. Tôi đã có người thích, mặc dù hiện tại còn chưa rõ ràng lắm, nhưng tôi nghĩ trong thời gian ngắn tôi không thể buông tay. Cho nên vì anh và vì tôi, tôi không thể đáp ứng chuyện này. Cho nên, thật có lỗi.... Ừ, kì thật tôi cảm thấy anh tốt lắm, nếu như anh cảm thấy thích hợp làm bạn bè, chúng ta có thể làm bạn."


Chung Minh bắt đầu cự tuyệt.


Tôi van anh, người bình thường bị từ chối sẽ thất vọng bỏ đi mất rồi. Nhưng núi đá* trước mặt vẫn như trước sừng sững vững vàng, hai tay giữ vai Chung Minh không có rời đi, trong ánh mắt lóe ra hưng phấn: "Không thành vấn đề, chúng ta lập tức bắt đầu từ bạn tốt đi."


Trong lòng khóc "Oa" một tiếng, Chung Minh che mặt.


Tại sao lại có người như thế? Quả thật là kim cương bất hoại. Hóa ra tỏ tình thất bại còn có thể bắt đầu làm bạn bè sao?


Chung Minh cảm thấy mình da mặt quá mỏng, không biết thế nào có được một người bạn nam.


Tống Thạch Sơn là một người kiên quyết, có da mặt đặc biệt dày, từ lần bị từ chối đó hắn thật sự dùng danh hiệu bạn tốt tìm Chung Minh ăn cơm trưa. Chung Minh rất muốn từ chối, nhưng Tống Thạch Sơn lại dùng ánh mắt tiểu cẩu bị vứt bỏ nhìn Chung Minh: "Ngay cả bạn bè cũng không ăn cơm với nhau được sao?" Chiêu này với người mềm lòng như Chung Minh thập phần hiệu quả, hơn nữa đồng nghiệp chung quanh kích động hơn, thời gian đó mỗi ngày đến giờ cơm trưa Chung Minh sẽ bị Tống Thạch Sơn đưa đến những nhà hàng khác nhau.


Tống Thạch Sơn đặc biệt tôn trọng Chung Minh, luôn để Chung Minh chọn món muốn ăn, cái đó rất khác với Bạch Cẩn Niên không bao giờ cho Chung Minh lựa chọn. Sau khi ăn xong cũng là Tống đại tài chủ cướp quyền trả tiền, Chung Minh đương nhiên sẽ không làm chuyện lợi dụng này, ví đã lấy ra cũng bị người ta chụp lại. Có nhiều lần Tống Thạch Sơn áp dụng kĩ thuật môn bóng rổ, đem Chung Minh che ở phía sau một mình ôm lấy cái rổ, làm Chung Minh ngay cả mặt của nhân viên thu ngân cũng nhìn không thấy, lực đạo cực kì thật tình, thiếu chút nữa đụng bay Chung Minh, Chung Minh thật hoài nghi hắn mang thù với mình cho nên hạ độc thủ.


Dù sao cũng cùng một công ty, Chung Minh và Tống Thạch Sơn thường xuyên tiếp xúc có nhiều lần bị Bạch Cẩn Niên nhìn thấy. Có lần Tống Thạch Sơn mua cho Chung Minh bánh tiramisu, Chung Minh không nhận, Tống Thạch Sơn vẻ mặt đau khổ nói: "Thì ra em không thích tôi đến mức này." Chung Minh sợ hắn nam nhi sẽ khóc, vội vã há mồm nuốt luôn. Lúc này Bạch Cẩn Niên cầm văn kiện đi ngang qua, nhìn thoáng qua bọn họ, vừa vặn đối diện Chung Minh đang phình miệng. Chung Minh không thấy trong mắt Bạch Cẩn Niên có cảm xúc gợn sóng gì.


Bạch Cẩn Niên cứ như vậy đi qua, không nói một chữ.


Vô cùng tốt. Chung Minh trong lòng hung hăng ném ra ba chữ kia: Cái gì cần một chút thời gian, tôi xem cô căn bản là trong lòng không có tôi. Dù sao tôi cùng ai một chỗ cô cũng không để ý, tôi đây vì sao còn muốn đi cự tuyệt ý tốt của người khác? Cứ như vậy đi, cô đi đường sáng của cô, tôi đi qua cầu độc mộc. Cô nói cần thời gian, tôi liền cho cô thời gian vĩnh cửu để cô nghiêm túc suy nghĩ đi!


"Tôi cũng đem theo đồ ăn vặt nha, bánh mật ong*, anh có muốn ăn không?" Chung Minh dùng thanh âm tiểu nữ sinh nói với Tống Thạch Sơn.


Tuy rằng lúc trước được Đường Đường khai sáng Chung Minh có nói sẽ chờ đợi Bạch Cẩn Niên giác ngộ, nhưng chờ rồi mới biết bị xem nhẹ rất khó chịu khổ sở. Vĩ đại cao cả gì cũng lập tức mất đi.


Tống Thạch Sơn cảm động đến rơi nước mắt, hai tay nâng gói bánh: "Cám ơn!"


Chung Minh một bên cười một bên dùng khóe mắt nhìn về phía Bạch Cẩn Niên, thấy Bạch Cẩn Niên đi đến văn phòng bước chân một chút cũng không có ý dừng. Chung Minh đứng lên nói với Tống Thạch Sơn: "Bây giờ đến giờ làm buổi chiều còn chút thời gian, tôi muốn uống nước, cùng đi mua không?"


"Được, đi, đi thôi!"


Chung Minh cũng không quay đầu lại cùng Tống Thạch Sơn đi ra cửa, khi nghe thấy âm thanh nói chuyện của hai người nhỏ dần, Bạch Cẩn Niên mới dừng lại động tác mở cửa phòng, quay đầu, nhìn Chung Minh biến mất ở cửa, trầm mặc thật sâu.


Kì thật Chung Minh không nghĩ cùng Tống Thạch Sơn tiếp xúc nhiều, nhưng càng tiếp xúc nhiều mới cảm thấy được nam nhân này thật sự rất chu đáo. Tuy rằng đối với anh ta không có cảm giác tương tự tình yêu, nhưng thời gian ở cùng nhau sẽ không cảm thấy khó chịu, ngược lại tâm tình sẽ trở nên tốt hơn. Chung Minh biết mình cũng không phải loại tự ngược, cho nên đồng ý chủ nhật đi dạo phố với Tống Thạch Sơn.


Nhưng lòng rất không yên.


"Em có tâm sự sao Tiểu Chung?" Trong tay Tống Thạch Sơn đều là đồ ăn mua cho Chung Minh, anh ta quả thật xem Chung Minh như con vịt nuôi trong ruộng.


"Khá tốt, không có việc gì." Chung Minh cười rất miễn cưỡng. Hai người đi chơi trong công viên, có rất nhiều bạn nhỏ chạy tới chạy lui xung quanh một con gấu to màu nâu. Đầu con gấu thật to, thân mình tròn vo, đeo cái balô nhỏ phía sau, nhìn thấy mấy bạn nhỏ con gấu liền chạy tới chặn lại. Mấy bạn nhỏ được con gấu vồ lấy rất vui vẻ. Con gấu to tốt bụng dẫn cả đám đi chơi.


Con gấu dẫn theo đám nhỏ đi mua kem ốc quế, khoảng cách này nhìn thấy Chung Minh cùng Tống Thạch Sơn sóng vai nói chuyện với nhau, thái độ thập phần thân thiết. Con gấu to tạm dừng động tác một hồi, mắt đen to nhìn chằm chằm Chung Minh, đột nhiên gắt gao ôm lấy Chung Minh, cái miệng lông lá xù xì hôn tới hôn lui đỉnh đầu Chung Minh.


Chung Minh cùng Tống Thạch Sơn bất thình lình bị một màn này dọa sợ không nhẹ, thấy tập kích mình là một con quái vật lớn, Chung Minh lúc đầu còn cảm thấy là nhân viên hóa trang của công viên đùa dai, nhưng dần dần phát hiện không đúng a, con gấu này thế nào lại giống phát tình ôm mình không tha vậy? Hơn nữa móng vuốt kia đặt ở đâu —— này, đúng là bộ ngực a!


"Buông a." Chung Minh khó khăn giãy giụa, cố gắng thoát khỏi con gấu, nhưng con gấu sống chết cũng không buông Chung Minh ra. Tống Thạch Sơn sắp không khống chế được, nắm đấm giơ lên chuẩn bị nện xuống, con gấu kia đột nhiên lại gỡ cái đầu gấu ra, nhiệt tình khác thường cọ cọ mặt Chung Minh nói: "Tiểu Minh Tử, tôi chết vì cậu rồi!"


Này là ai?


Chung Minh hoảng sợ vạn phần, liều mạng quay đầu nhìn lại, khuôn mặt nữ sinh quen thuộc này đích thật đã gặp qua, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra đã gặp nhau ở đâu?


"Cô, cô là?"


Nữ sinh rất thất vọng nói: "Ơ kìa Tiểu Minh Tử, cậu thật sự làm cho tôi đau lòng. Như thế nào? Người ta mặc quần áo cậu cũng không nhận ra người ta sao?"


Tống Thạch Sơn nghe nói, cảm giác như có người nhắm ngay đầu của hắn hung hăng bắn một phát súng.


Không nghĩ tới "Chuẩn bạn gái" của hắn đột nhiên giác ngộ: "A! Cô là.... Trần tiểu thư!" Chung Minh lúc này mới nhận ra Trần Tịnh Nhất.


Tác giả: Mọi người nói hai giờ, vì thế liền có hai giờ.


Chủ nhật tốt đẹp như vậy cư nhiên không cùng em gái dễ thương hàn huyên cả ngày, bởi vì ta chăm chỉ cập nhật. Ai, thương cảm lau nước mắt.


Không biết lúc viết xong em gái dễ thương vẫn không chịu để ý tới ta. Ta thật là một tên có tính cách cổ quái a.... (đóng dấu trên sàn nhà).


Editor: "Người ta mặc quần áo cậu cũng không nhận ra người ta sao?"


*Tống Thạch Sơn: Thạch Sơn là núi đá nên Chung Minh mới nói "núi đá trước mặt vẫn như trước sừng sững."


*Bánh mật ong: Không biết cái bánh này nó tên gì nữa nên phang đại, http://item.taobao.com/item.htm?id=20618247668&ns=1&abbucket=0 đây là cái bánh đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi