TỔNG GIÁM CỦA TA KHÔNG THỂ NÀO ĐÁNG YÊU NHƯ THẾ

Đêm đó, cuối cùng Bạch Cẩn Niên vẫn là đổ máu.


Chung Minh một lần lại một lần chiếm hữu cô, Bạch Cẩn Niên không cầu xin tha thứ, chỉ cắn răng nén đau. Bất kể bị yêu cầu tư thế nào Bạch Cẩn Niên đều làm được toàn bộ. Chung Minh cười ngu ngốc, ánh mắt phát ra tia sáng xa lạ như dã thú, nhìn Bạch Cẩn Niên dưới thân bị nàng xâm phạm đến không còn chút khí lực phản kháng.


Không biết có phải vui đùa quá phận không, nhìn máu Bạch Cẩn Niên rơi trên ra giường trắng tinh làm cơ thể Chung Minh cứng đờ.


"Cô chảy máu." Chung Minh nói.


Bạch Cẩn Niên cúi đầu, vừa thấy không hề để ý nói: "Không quan tâm." Suy nghĩ cẩn thận, thái độ trở nên khác thường ôm lấy cổ Chung Minh, nũng nịu nói: "Nếu cô làm tôi rơi càng nhiều máu, tôi sẽ càng yêu cô."


Chung Minh bị những lời này làm hoảng sợ. Tuy rằng ngược đãi rất vui, nhưng Chung Minh cũng không muốn làm ra tai nạn chết người.


Khi đó đã là rạng sáng bốn giờ, Chung Minh nói: "Ngủ đi."


Đôi mắt đẹp của Bạch Cẩn Niên nhất thời trở nên ảm đạm, cuối cùng buông Chung Minh ra, không nói hai lời liền nghiêng người nằm, dùng lưng đối diện với Chung Minh.


Chung Minh nhìn mặt trời ngoài cửa sổ nửa ngày cũng ngủ không được, trở về chỗ cũ, sợ không còn cơ hội cảm thụ loại vui vẻ cực độ này.


"Bạch tiểu thư." Chung Minh nhẹ giọng gọi người bất động đã được nửa ngày kia. Không trả lời, đoán rằng đã ngủ. Chung Minh vươn cánh tay muốn ôm Bạch Cẩn Niên, ai ngờ lại nghe tiếng khiển trách: "Đừng chạm tôi."


Động tác Chung Minh liền ngừng lại, làm bộ thoải mái: "Vì sao? Không phải lúc nãy chơi đùa thật vui vẻ sao?"


"Đúng, rất vui vẻ." Bạch Cẩn Niên đem đầu chôn vào trong chăn, thanh âm cũng thật sự xa cách, "Đây là tình một đêm, trời sáng tôi và cô sẽ không có quan hệ gì. Ôm lung tung, không thích hợp với chúng ta trong lúc này."


Những lời này làm Chung Minh tức giận đến mức không thể nói lời nào, cứng rắn kéo chăn ra, dùng sức giữ lấy người Bạch Cẩn Niên, đối diện với vẻ mặt đau khổ của Bạch Cẩn Niên nói: "Tốt lắm, một khi như vậy thời gian còn lại không nên lãng phí. Trước khi trời sáng thân thể của cô đều phải cống hiến cho tôi, làm cho tôi vui đùa thỏa mãn."


Vốn thương tiếc Bạch Cẩn Niên bị thương đến đổ máu nên dừng lại, nhưng Bạch Cẩn Niên kia mở miệng làm cho người ta tức giận vô cùng.


Chung Minh tính toán không buông tha Bạch Cẩn Niên, dù sao cũng đều là chơi đùa, chảy tí máu cũng không gây chết người. Hơn nữa không phải do Bạch Cẩn Niên tự làm hại chính bản thân cô ta sao? Chung Minh chỉ là giúp đỡ Bạch Cẩn Niên mà thôi.


Muốn bạo thì bạo, sung sướng khôn cùng.


Lần này Bạch Cẩn Niên chảy máu ngày càng nhiều, đau đớn kịch liệt làm cô không thể không cầu xin tha thứ, nhưng Chung Minh vẫn không buông tha, ấn bả vai đem cô quỳ trên giường, ghé vào sau lưng cô, một bên tiến vào một bên để lại vô số dấu hôn.


"Không nên có dấu hôn!" Bạch Cẩn Niên tức giận.


"Đến lượt cô nói chuyện sao?" Chung Minh đúng là giận đỏ hết cả mắt rồi.


"Đau...." Bạch Cẩn Niên thật sự chịu không được, nếu cứ tiếp tục thế này nói không chừng cô thật sự sẽ chết, nếu không phải như vậy tuyệt đối cô sẽ không cầu xin tha thứ.


"Thế nào? Đau lắm phải không? Tốt lắm, cho cô sau này qua một tháng cũng không có cách nào quên tôi."


Bạch Cẩn Niên nói âm sau lại lớn hơn âm trước, thật sự cầu xin khoan dung, Chung Minh lại nở nụ cười.


Không dừng tay, Bạch Cẩn Niên bị lăn lộn áp bức qua lại làm nhiều tư thế, cuối cùng ngay cả sức cầu xin cũng không có.


Chung Minh không nhớ rõ mình ngủ khi nào. Khi tỉnh lại đã không thấy Bạch Cẩn Niên.


Đứng dậy, chịu đựng cánh tay đang đau nhức, ánh mặt trời chiếu vào phòng, trong không khí đều là mùi xa lạ.


Chuyện tối hôm qua giống như giấc mộng, Chung Minh nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh, một chút hơi ấm cũng không có.


Chung Minh tắm rửa, ra khỏi khách sạn. Vốn không quen mang giày cao gót nên chân như nhũn ra, không nhúc nhích đứng bên đường.


Ngồi ở băng ghế đón xe bus, người đờ ra.


Người đến người đi, vẫn là thành phố quen thuộc của nàng. Có một chút mơ màng. Nâng tay phải lên, bên tai vang lên tiếng triền miên của người đó, trước mắt Chung Minh chính là người đó.


Bạch Cẩn Niên....... Người này thật sự tồn tại sao?


Trong lòng Chung Minh vô cùng mất mát, đối với người đã biến mất không để lại một vết tích lưu luyến nào, Chung Minh có chút không muốn dứt bỏ tính chân thực của chuyện kia.


May mắn hai ngày sau là ngày nghỉ, Chung Minh thật sự mệt mỏi muốn dành thời gian để nghỉ ngơi. Nhưng trong hai ngày này chỉ cần não có chút nhàn rỗi sẽ nhớ tới Bạch Cẩn Niên, việc này làm Chung Minh rất không thoải mái.


Chỉ là một đêm phóng túng, nhanh chóng sẽ quên thôi.


Chung Minh cứ như vậy an ủi mình, sau lại chịu không được dùng tài khoản bạn thân đưa truy cập vào trang web kia, nhưng phát hiện tài khoản của Bạch Cẩn Niên đã bị xóa.


Người này, dự định hoàn toàn biến mất sao?


Chung Minh tự giễu, người ta cũng chỉ nhất thời buông thả, làm gì phải vương vấn, giống như mình yêu cô ta.


Chung Minh quyết định không suy nghĩ thêm nữa, hẹn bạn thân cùng một vài người bạn ăn một bữa ngon, chuẩn bị chào đón ngày thứ hai chán ghét.


Chung Minh là một nhân viên nhỏ, cực kì bình thường, làm trong một công ty với hợp đồng ba năm.


Là công ty kinh doanh trên mạng, chỉ cần trên Internet có gì mới thì họ kinh doanh cái đó, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng làm, đây là tất cả những gì họ làm (đại loại là công ty mua bán online).


Bởi vì công việc rất nhiều nên sếp của Chung Minh đã từ chức từ tuần trước.


Thứ hai, vừa đến công ty chợt nghe được có tổng giám mới, Chung Minh cũng không quan tâm lắm. Dù sao làm nhân viên của ai thì nhiệm vụ trong công ty của nàng cũng không thay đổi.


Sáng sớm thứ hai đã có hội nghị thường kỳ, tân tổng giám lộ diện.


Chung Minh cùng đồng nghiệp ngồi trong phòng hợp, các đồng nghiệp đang thảo luận chuyện về tân tổng giám.


"Nghe nói là một cô gái trẻ tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp."


"Hơn nữa chưa kết hôn, chắc sẽ trở thành mồi của đám sói đói."


"Không biết có phải người tốt không? Có phải người có thực lực không? Tôi sợ gặp phải bình hoa thủ trưởng, muốn làm khó nhân viên."


Chung Minh tùy ý nghe thảo luận, trộm xoa xoa ngón tay.


Chiến đấu kịch liệt đã là đêm của hai ngày trước, nhưng tay nàng chỉ hơi bớt đau. Chung Minh cười thầm, đoán chừng Bạch tiểu thư kia sẽ bị thương chưa khỏi?


"Bạch tiểu thư" hai chữ mới xẹt qua trong đầu Chung Minh đã bị mọi người hô lên.


"Mọi người hoan nghênh tân tổng giám- Bạch tiểu thư."


Chung Minh hoàn toàn ngây người, lòng lẩm bẩm "Không có chuyện trùng hợp vậy chứ", nhìn thấy một thân ảnh đi tới phòng hợp.


Tóc màu đen truyền thống, cái nhìn vô cảm, một bộ trang phục màu xanh, áo sơ mi cài đến khuy cao nhất.......


Chung Minh quả thực bị chấn động, người này, không phải là Bạch Cẩn Niên bị nàng tra tấn sống không bằng chết thì là ai?


Bạch tiểu thư bước vào phòng hợp trong tiếng vỗ tay, hướng về nhóm cấp dưới mà mỉm cười, ánh mắt quét đến Chung Minh thì ngừng lại.


Sắc mặt hai người giống tờ giấy trắng.


Nhưng Bạch tiểu thư cũng rất nhanh dời ánh mắt đi nơi khác, giả vờ như không có gì nở nụ cười, đi đến ngồi ở hàng ghế đầu.


Tự trấn an bản thân bình tĩnh, Chung Minh thậm chí hoài nghi có thể nàng nhận lầm người. Nhưng khi đứng lên giới thiệu, hình như thân thể không chịu được, một động tác chống đỡ cái eo đã bán đứng tân tổng giám.


Nhìn tân tổng giám dáng điệu cố nén cắn môi thì Chung Minh khẳng định, người này chắc chắn là Bạch Cẩn Niên.


Thế nhưng, Chung Minh còn chưa biết Bạch Cẩn Niên tốt xấu thế nào. Kế tiếp là khóc không ra nước mắt a.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi