TỔNG GIÁM CỦA TA KHÔNG THỂ NÀO ĐÁNG YÊU NHƯ THẾ

Thời điểm Bạch Cẩn Niên về đến nhà phòng khách đã cực kì tiêu điều, như là đồng hoang sau chiến trận. Ba người nằm ngổn ngang trên sô pha, Trần Tịnh Nhất rụt rè, hai người còn lại mặt xám như tro tàn, hoàn toàn bị trạng thái vô lực bao phủ.


Bạch Cẩn Niên biết, thuốc này đưa đã muộn.


"Rõ ràng ngốc, chị còn tiếc không chịu bỏ....." Chung Minh thấy Bạch Cẩn Niên xuất hiện quả thật là nước mắt lưng tròng, đáng tiếc Chung Minh không còn sức lực xông lên cho Bạch Cẩn Niên cái ôm mãnh liệt thẹn thùng. Bạch Cẩn Niên đi tới vuốt ve đầu của Chung Minh nói: "Ngoan, tôi biết em chịu khổ."


Tâm tình Chung Minh thả lỏng, đột nhiên nhảy lên ham muốn đi giải quyết. Chung Minh kéo cánh tay Bạch Cẩn Niên làm lực đạo, gian nan chạy hướng WC. Chính là đêm nay, Chung Minh đã muốn quen thuộc từng góc từng chi tiết WC trong nhà Bạch Cẩn Niên.


Đường Đường xoay người giữ chặt áo Trần Tịnh Nhất, như là không thể chính tay đâm chết kẻ thù giết cha thì chết không nhắm mắt, giãy giụa: "Cô nói, cô không phải cố ý..... Lão nương đáng tội đến mức cô phải hạ độc sao? Hỗn đản họ Trần, tôi với cô không đội trời chung!"


Trần Tịnh Nhất nhún nhún vai, ra vẻ tự nhiên: "Điều này nói ra cũng không nghiêm trọng..... Chẳng qua là ăn đồ hỏng nên tiêu chảy mà thôi, sao em không đặt trọng điểm ở việc tôi tự tay xuống bếp nấu ăn? Không có công lao cũng có khổ lao a!"


Đường Đường tiếp tục nghiến răng nghiến lợi: "Cô giả bộ bệnh gạt tôi đồng cảm, ngàn vạn xa xôi tới đây thăm cô, còn bị cô đầu độc! Cô nói, rốt cuộc là ai có dụng tâm tốt bụng, ai là trăm phương ngàn kế? Cô đạp hư thành ý của người khác là tốt bụng sao? Cô nói đi!" Chung Minh ở trong WC đều có thể nghe được tiếng kêu là của Đường Đường, trong lòng âm thầm cảm thấy Đường Đường không hổ danh là bạn thân của mình, suy nghĩ của hai người thậm chí thói quen ngôn ngữ cũng giống nhau như vậy. Bất đồng là Chung Minh chỉ biết mắng trong lòng còn Đường Đường là phun ra toàn bộ, không xử được không bỏ qua.


Biểu tình Trần Tịnh Nhất nghiêm túc: "Tôi thật sự không nghĩ em sẽ đến thăm tôi, tôi vô cùng vui vẻ......"


"Hừ." Đường Đường không nói gì nữa, buông Trần Tịnh Nhất ra, ôm bụng ngồi dậy.


Nếu cứ tiếp tục cùng Trần Tịnh Nhất mặt dày mày dạn như vậy Đường Đường hoàn toàn có thể mắng thậm chí đánh Trần Tịnh Nhất -- Đường Đường tuyệt đối có thể hạ thủ. Nhưng do người kia bày ra một bộ dáng chân thành cảm động, làm cho người khác không xuống tay được.


Trần Tịnh Nhất còn muốn nói điều gì, Bạch Cẩn Niên sợ bạn tốt không biết chừng mực sẽ dọa Đường tiểu thư, chạy nhanh đưa thuốc tới ngắt lời hai người nói chuyện: "Đường tiểu thư uống thuốc trước đã. Nếu khó chịu tôi có thể đưa cô đến phòng khám."


"Cám ơn, không cần đến phòng khám, chỉ cần không nhìn thấy tên đáng ghét này tôi nghĩ bệnh của tôi không uống thuốc cũng khỏi." Đường Đường không có uống nước trực tiếp nuốt thuốc xuống, trừng mắt Trần Tịnh Nhất một cái liền cầm áo khoác đi ra cửa.


"Em muốn đi?" Trần Tịnh Nhất đuổi theo.


"Nếu không thì sao?" Đường Đường dựa vào cửa, giống người mẫu đang đau dạ dày còn trưng ra điệu bộ khiêu gợi, cười quyến rũ nói, "Cô mời tôi qua đêm ở nhà Bạch tiểu thư sao?"


Trần Tịnh Nhất bị thẹn, Đường Đường lập tức không nể mặt, khinh thường "Hừ" một tiếng quay đầu rời đi.


Trần Tịnh Nhất ngu si tại chỗ, Bạch Cẩn Niên "À" liên tục, nhắc nhở nói: "Lúc này cậu hẳn là phải biểu hiện một chút, còn không mau đuổi theo? Con gái bỏ đi lúc nào cũng muốn có một người đuổi theo mình. Tối thiểu cũng đưa cô ấy về nhà đi."


Trần Tịnh Nhất kinh ngạc nhìn Bạch Cẩn Niên nói: "Mới không gặp không bao lâu, cậu có chiêu cao tay như vậy?"


Bạch Cẩn Niên bĩu môi nói: "Để đối phó ngạo kiều, cũng chỉ có thể không ngừng tổng kết kinh nghiệm. Mình có thể chỉ dạy cho cậu, xem cậu là lão bằng hữu, giảm cho cậu tám phần trăm."


"Đồ thương nhân độc ác!" Trần Tịnh Nhất đánh giá như thế.


Bởi vì hai chân Đường Đường gần như nhũn ra cho nên Trần Tịnh Nhất đã nhanh chóng đuổi kịp.


Bóng đêm bao phủ, Đường Đường ở cửa tiểu khu đón taxi, đợi nửa ngày cũng không đón được.


"Đây là cái chỗ quỷ quái nào a!" Oán giận là bình thường cỡ nào.


"Nơi này rất khó đón xe!" Ngoại trừ khẳng định Trần Tịnh Nhất còn có thể nói cái gì? Trần Tịnh Nhất có bản lĩnh lải nhải, nhưng cảm thấy lải nhải là chuyện xấu, vị tiểu thư trước mắt không phải muốn cách xa mình nhiều mét sao? Vẫn là thận trọng một chút là tốt rồi?


Đường Đường liếc mắt một cái, mặc kệ Trần Tịnh Nhất, tiếp tục ở đường lớn vẫy tay.


"Em mặc quá ít." Quan tâm vừa phải tương đối có thể đưa tới hảo cảm, "Hơn nữa đã muộn như vậy, một mình em về nhà có thể không an toàn."


Đường Đường hạ bả vai, dùng biểu tình cổ quái nhìn trần Tịnh Nhất, đột nhiên đi về phía trần Tịnh Nhất, hai tay ôm lấy cổ, như không xương cốt rúc vào lòng trần Tịnh Nhất, dáng vẻ kệch cỡm nói: "Thế nào vậy Trần tiểu thư, cô quan tâm tôi như vậy là muốn làm gì với tôi sao? Dù sao gần đây tôi rất rảnh nha, không bằng đêm nay cùng nhau trải qua đi? Kĩ thuật của tôi không tồi, cũng thật nghe lời nha...."


Trần Tịnh Nhất luôn thay đổi thất thường khó được vẻ mặt nghiêm túc như lúc này, đối diện Đường Đường dường như Trần Tịnh Nhất sẽ luôn luôn lo lắng: "Em nói đùa với tôi như vậy tôi sẽ không coi là thật."


"Xì, không muốn coi như xong." Đường Đường dời tay ra khỏi người Trần Tịnh Nhất, vừa mới xoay người nghe Trần Tịnh Nhất nói: "Em rõ ràng không phải là người như vậy, vì sao muốn bức bản thân đến mức này?"


"Cái quỷ gì a." Đường Đường không thể tin quay đầu lại.


"Như lời tôi nói, tôi biết em không phải là người tùy tiện rao bán mình như vậy. Tuy rằng tôi không biết quá khứ của em, nhưng tôi biết em không muốn biểu hiện phóng đãng như vậy. Trong lòng em có nút thắt, đúng không?"


"Nút thắt em gái cô." Đường Đường tính để lộ đùi đón xe.


"Đường tiểu thư...."


"Mẹ kiếp đừng phiền tôi được không!" Dòng xe cuồn cuộn qua lại nhưng không có một chiếc xe trống, vốn Đường Đường đã phiền chết, người kia vẫn ở phía sau niệm kinh như Đường Tăng, niệm đến Đường Đường chịu không nổi rốt cuộc bùng nổ, cũng không trông nom có phải trên đường lớn hay không, trực tiếp mắng, "Cô biết cái gì! Cô là ai mà chỉ trỏ tôi? Cô mới biết tôi vài ngày lại có bộ dạng nhìn thấu tôi, muốn tìm tri kỉ tỷ tỷ thì tìm mấy bé khuyết tật đi, tôi không thể cung cấp nhiều đề tài để cô phát huy sức tưởng tượng đâu! Hơn nữa, lão nương có nút thắt trong lòng cũng không liên quan gì tới cô? Tôi không không cần giải thích cuộc sống của mình với người khác OK? Không muốn lên giường với tôi thì cút xa một chút, tôi không có thời gian cùng thanh niên tranh luận kiến thức! Đồ ngu ngốc!"


Đường Đường nói lời này đã muốn không thể nặng hơn, nhưng Trần Tịnh Nhất một chút cũng không có dấu hiệu tức giận, ngược lại nở nụ cười.


Đường Đường gần như đã hao phí sức lực cuối cùng, hướng Trần Tịnh Nhất giơ ngón cái lên: "Trần đạo trưởng, cô thắng." Đường Đường quyết định, dù có đón xe được hay không cũng phải rời khỏi nơi quái quỷ này.


"Đại khái là vậy, tôi còn chưa hiểu em. Nhưng tôi cảm thấy tôi không nhìn lầm người." Trần Tịnh Nhất còn đang nói, Đường Đường bước đi nhanh hơn.


"Nhưng tôi không phải loại tùy tiện vui đùa! Tôi sẽ không tùy tiện với em! Chắc chắn không! Tôi thật sự thích em!"


Đường Đường có chút hận cái khu nhà xa hoa này, xung quanh ngay cả viên đá có thể ném vào kẻ không biết liêm sỉ kia cũng không có. Quên đi, mặc kệ cô ta ồn ào, dù sao hiện tại chân của cô ta không có bị què, về phần đầu óc có hư hỏng gì không không nằm trong phạm vi quản lí của mình.


Đây không phải bệnh thần kinh thì là cái gì a, Đường Đường nhìn trời đầy sao không ngừng bật cười. Đường Đường sống qua hai mươi bảy năm gặp qua nhiều nam nhân nữ nhân, Trần Tịnh Nhất xem như nhân tài ngu ngốc kiệt xuất.


Đường Đường thề, nếu đời này nói một câu nào nữa với kẻ ngu ngốc ngốc nghếch này, Đường Đường sẽ tự đem mình đến viện tâm thần.


Lúc Chung Minh từ WC ra nghe thấy Bạch Cẩn Niên thấp giọng gọi điện thoại. Chung Minh cũng không phải cố ý nghe lén, nhưng phòng không quá lớn đến mức có thể ngăn cản âm thanh.


"Nhưng chúng con đã không còn loại quan hệ đó." A! Ai vậy! Loại quan hệ? Quan hệ gì? Chung Minh khắc chế không được dựng thẳng tai lên.


"Cho nên, xin lỗi, con sẽ không gặp cô ấy." Có lỗi gì đâu! Thật là đứa nhỏ ngoan! Cái này được gọi là nói chuyện khôn ngoan. Ừ, tám chín phần là chuyện người đó......


"Không, dì, không phải như dì nghĩ, con với Nhuyễn Tranh..... Đã lâu rồi không có liên lạc." Thấy chưa, tôi đã nói, là chuyện này mà. Cho nên là điện thoại của mẹ Lục Nhuyễn Tranh? Nói về chuyện của Bạch Cẩn Niên với Lục Nhuyễn Tranh, quậy đến nỗi cha mẹ cũng tới khuyên giải sao?


"Đại khái sau này cũng không có liên quan gì nữa. Ngày khác con trở về thăm dì, trước như vậy đi."


Chung Minh còn chưa kịp nghĩ thêm Bạch Cẩn Niên đã cúp điện thoại. Giống như sớm biết Chung Minh ở phía sau, Bạch Cẩn Niên quay đầu biểu tình không có gì biến hóa, hỏi: "Ừ? Thế nào?"


"Cái gì thế nào? Ừ, rất thoải mái." Chung Minh giả ngu.


"Vậy chúc mừng em."


"...... Cái gì vậy. Này, chị vừa rồi gọi điện thoại với ai." Chung Minh hỏi, vô cùng không yên lòng.


"Mẹ Lục Nhuyễn Tranh a, em đều nghe được sao còn muốn hỏi."


Lời này làm Chung Minh không có cách nào giả vờ tự nhiên, nhưng lại không muốn trực tiếp phát tán: "À? Như vậy à, hai người cảm tình thật tốt."


"A."


"A cái đầu!"


Bạch Cẩn Niên bất đắc dĩ nở nụ cười: "Tôi nói em có thể không khó chịu như vậy được không? Em cũng nghe được tôi cự tuyệt đi thăm Lục Nhuyễn Tranh, em còn cáu kỉnh ầm ĩ với tôi làm gì?"


"Tôi về nhà."


"....... Được rồi, tôi đưa em về."


Chị định cứ như vậy đem tôi về nhà a!


"Tôi biết chị muốn tôi đi! Được, tự tôi đi, tôi đi xe bus không cần chị đưa."


Chìa khóa xe cũng đã cầm trong tay, Bạch Cẩn Niên kinh ngạc không thôi: "Tại sao lại nghĩ thành tôi muốn đưa em về không phải chính em nói đi về sao?"


Chung Minh cảm thấy luôn luôn bị Niên ngốc làm ngạt chết: "Đúng! Đúng! Là chính tôi muốn về! Chị nghỉ ngơi đi! Tôi đi!"


"Lại khó chịu cái gì? Được rồi, Tiểu Chung Minh ở lại với tôi được không."


"Không tốt!"


Bạch Cẩn Niên thật sự không biết nên nói cái gì. Nhưng Bạch Cẩn Niên không muốn để chuyện xấu kết thúc đêm nay, liền hạ giọng mềm mại nói: "Tôi bây giờ kết giao với em, tôi biết em không thích Lục Nhuyễn Tranh, cho nên cô ấy ầm ĩ tự sát tôi cũng không muốn gặp. Cô ấy không thể sống mà vẫn quyến luyến người khác."


"Không cần nói với tôi chuyện này, không liên quan tới tôi." Chung Minh đã bắt đầu đổi giày, sắp đi ra ngoài.


Thần kinh Bạch Cẩn Niên đau đớn nhảy dựng, bước nhanh tới phía trước giữ chặt Chung Minh nói: "Không được đi."


"Làm gì vậy! Muốn chơi trò cầm tù sao!"


"Rốt cuộc muốn tôi làm thế nào em mới không cáu kỉnh?"


"Tôi không cáu kỉnh!"


"Bậy bạ, tôi còn không hiểu được em sao?"


"Ai muốn chị hiểu a!"


Cả hai lớn tiếng qua lại, Trần Tịnh Nhất đứng ngoài cửa nghe được rõ ràng từng chữ.


"Chẳng lẽ, đêm nay phải ngủ ở khách sạn sao?" Trần Tịnh Nhất thật sự không hiểu nổi hai người này sống chung như thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi