Ngay từ đầu Đổng Dịch Huyên cũng không chú ý tới nguyên nhân Đường Đường mang khẩu trang, bởi vì thời tiết chuyển lạnh, rất nhiều người chọn cách này để chống lạnh. Nhưng lúc sau càng nghe càng cảm thấy cách phát âm của Đường Đường có vấn đề, cảm giác nói năng không rõ ràng, lúc này mới cứng rắn bắt Đường Đường tháo khẩu trang. Đường Đường chết sống không chịu, Đổng Dịch Huyên không nói thêm lời nào kéo khẩu trang.
Nhìn hai má Đường Đường sưng lên, biểu tình Đổng Dịch Huyên nghiêm túc đáng sợ: "Đây là cuộc sống của cậu sao khi tôi rời đi sao?"
Đường Đường yên lặng một lát, ha ha cười: "Đúng vậy a, cô đi rồi, còn trông nôm tôi làm gì?"
"Hắn đánh cậu?"
"Không liên quan tới cô."
Nói đến đây Đổng Dịch Huyên mạnh mẽ nâng cao thanh âm, đột nhiên thấy trong bóng đêm có một nam nhân chạy tới. Nam nhân mắt đỏ ngầu, hàm răng cắn chặt, chỉ mặc một cái áo ngắn tay lộ rõ cơ bắp cuồn cuộn. Hắn tựa như con mãnh thú hung hãn, muốn xông đến cắn vào cổ con nai. Đổng Dịch Huyên chưa từng gặp qua chồng Đường Đường, nhưng chỉ cần có suy nghĩ bình thường của con người thì đã cảm giác được nguy hiểm. Kết hợp với đối thoại trước đó, Đổng Dịch Huyên trong đầu không kịp suy nghĩ sâu xa, theo bản năng ôm lấy Đường Đường, xoay người, dùng lưng mình đưa về phía nam nhân kia.
Cũng là do xoay người lại, Đường Đường thấy rõ gương mặt đáng sợ của chồng mình.
Ngay lúc tất cả thần kinh đều buộc chặt sắp phải hét lên, một vị anh hùng từ trên trời giáng xuống phá tan hắc ám, chiến đấu quên mình dùng sức đánh, làm động tác của "Sát thủ" ngừng hẳn.
Đường Đường vốn là sợ hãi muốn kêu, cũng đã thốt ra một âm, phát hiện sự tình thay đổi, tiếng kêu liền ở cổ họng không thể vọt ra ngoài, nghe giống như con vịt sắp chết lại bị nắm cổ.
"Chung Minh!" Đường Đường bình thường đi hát thường chuyển âm hay là giả giọng người khác, chuyện phát âm có thể liên tục thay đổi cũng là chuyện hợp tình hợp lí. Chung Minh sau khi đánh vũ phu cũng không thể hào hiệp bay một vòng trên không rồi hạ xuống đất tóc tai không tổn hao gì, mà là đặc biệt không có hình tượng ngã xuống đất, còn rất không phong độ phát ra thanh âm "Ôi".
Chồng Đường Đường chỉ hơi lệch khỏi quỹ đạo một chút thôi, rất nhanh bình tĩnh lại đi đến hướng hai người kia, miệng hét "Cô dẫn trộm về nhà tôi tôi đánh chết cô."
Đổng Dịch Huyên xoay người đối mặt với nam nhân, cánh tay ôm lấy Đường Đường, lạnh lùng nói: "Anh dám!"
"Cô nhìn xem tôi có dám không!"
Bạch Cẩn Niên mang giày cao gót chạy bộ, lúc này mới giá lâm. Thấy Chung Minh nhà mình té trên mặt đất mà nam nhân kia vẫn là dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, vốn là không muốn xen vào chuyện hư hỏng của Đường Đường, nhưng lại xông đến túm lấy quần áo chồng Đường Đường, dường như muốn xé rách: "Nam nhân đánh nữ nhân rất có bản lĩnh!"
Chồng Đường Đường cũng không biết đây là chuyện gì, đột nhiên bị nhiều nữ nhân vây quanh, một đám nữ nhân còn chỉ trích hắn. Trong lúc nhất thời phần dễ bị tổn thương trong lòng hắn gần như sụp đổ, một tiếng la kinh thiên động địa: "Là cô ấy có lỗi với tôi trước —" tiếng gầm gừ cắt qua chân trời, trong trời đêm không ngừng vang vọng........
"Mặc kệ anh có lí do gì, cũng không thể đối xử bạo lực với người mềm yếu." Tới thời điểm này mà Bạch Cẩn Niên còn chậm rãi giảng giải đạo lí.
"Cô buông tay cho tôi! Buông tay!" chồng Đường Đường vẫn liều mạng đi về phía trước, Bạch Cẩn Niên liều mạng túm cổ áo hắn, hắn ta mặt đỏ tai hồng sắp chết ngạt.
"Có bản lĩnh anh xông tới một mình tôi." Đường Đường muốn lao ra từ phía sau Đổng Dịch Huyên, bị Đổng Dịch Huyên kéo trở về.
"Cậu đi nhanh đi cho tôi!" Đổng Dịch Huyên quát.
"Tôi không đi!" Đường Đường nói.
"Cô tránh ra cho tôi!" Chồng Đường Đường rống, rống xong lại cảm thấy câu từ có nghĩa khác, chỉ vào Đường Đường nói, "Tôi không phải nói cô! Cô đứng lại cho tôi!"
Sau khi ngã lảo đảo, Chung Minh chỉ vào chồng Đường Đường nói: "Tôi báo cảnh sát, có bản lĩnh anh đánh một cái thử xem."
Chồng Đường Đường hoàn toàn bị chọc giận, vốn tâm tình phiền muốn chết, lại đột nhiên xuất hiện nhiều nữ nhân như vậy, mỗi người một câu vây quanh hắn làm hắn hỏng mất. Hắn hung hăng vung tay ném Bạch Cẩn Niên qua một bên. Bạch Cẩn Niên đứng không vũng liền ngã xuống. Vốn ngã xuống cũng không phải nghiêm trọng, đáng tiếc tiểu khu này được xanh hóa khá tốt, ven đường chính là bụi cây, Bạch Cẩn Niên lại bị ném vào đó.
"Bạch, Bạch Cẩn Niên!" Chung Minh thấy tổng giám đại nhân nhà mình biến mất, lúc này mới hoảng hồn hét ầm lên.
Đến khi thấy chuyện không hay mọi người mới sửng sốt, đột nhiên im lặng.
"Chị ở đâu!" Chung Minh cũng không để ý có thể bị cành cây làm bị thương hay không, lỗ mãng chen vào bụi cây đã "Mai táng" Bạch Cẩn Niên. Bạch Cẩn Niên đứng lên, bàn tay che cái trán bị thương đang chảy máu. Máu rất nhanh chảy xuống lông mi và mắt, dính vào phía trên lông mi, mùi sắt rỉ bay đến khứu giác Chung Minh.
"Nhiều máu quá......" Từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ dì cả mỗi tháng, Chung Minh chưa hề thấy nhiều máu như vậy. Chung Minh chỉ vào vết máu trên mặt Bạch Cẩn Niên, thanh âm run run.
Ánh mắt Bạch Cẩn Niên tràn ngập sát khí, dùng ánh mắt hung ác chưa từng có nhìn chồng Đường Đường đứng cách đó không xa: "Mẹ nó!"
Chung Minh nghe người giả thục nữ đứng đắn giỏi nhất thế giới còn biết chửi tục, hiểu được Bạch Cẩn Niên quá tức giận, vì thế cẩn thận tỉ mỉ giúp Bạch Cẩn Niên lấy đi lá cây còn dính vào tóc.
"Việc này, thật sự xin lỗi." Đổng Dịch Huyên nói xong còn cúi đầu.
Mặc kệ không thích không khí bệnh viện, Bạch Cẩn Niên vẫn phải đến bệnh viện băng bó.
Hành lang bệnh viện tràn ngập mùi kì lạ, cảm giác như là máu trộn lẫn với thuốc. Hoặc là máu trộn lẫn với bệnh nhân.
Trên trán Bạch Cẩn Niên là băng dính, phình to, nâng tóc mái vẫn luôn ngay ngắn lên, phối hợp biểu tình nghiêm túc làm Chung Minh rất muốn bật cười. Nhưng Chung Minh còn chưa muốn chết, tốt nhất đừng nhích khóe miệng thì mới tốt.
"Ừ." Bạch Cẩn Niên đáp lại rất không thành ý, Chung Minh rất hiểu Bạch Cẩn Niên, tuy rằng người này nhìn qua tính tình tốt, nhưng nếu làm Bạch Cẩn Niên tức giận cũng rất đáng sợ. Này vẫn chưa là gì, Bạch Cẩn Niên còn chưa tính toán không muốn để ý hai người đối diện kia.
Về phần chồng Đường Đường....... Lúc cảnh sát đến Bạch Cẩn Niên một mực chắc chắn cái trán mình bị thương là do hắn đánh, vì thế cảnh sát mang người đi lấy lời khai, Bạch Cẩn Niên cũng phải cùng đi, Bạch Cẩn Niên mắt trợn trắng nói không thấy tôi đổ máu sao, nếu mất máu nhiều nguy hiểm tính mạng thì cảnh sát các anh chịu trách nhiệm sao? Cảnh sát nhìn nữ nhân quái đản này, nói Bạch Cẩn Niên có thời gian phải đi đến đồn cảnh sát một chuyến.
Đường Đường ngồi ở chỗ kia dùng ánh mắt nhìn Chung Minh để xin giúp đỡ, Chung Minh vẫn giả mù — lúc này, cũng chỉ có thể đứng sau Bạch tổng giám. Có thể không đứng bên phe Bạch Cẩn Niên không? Người này là thủ trưởng lại là bạn gái, quả thật là kìm kẹp hai mặt cuộc sống của Chung Minh, cho nên làm bạn tốt thì Đường Đường vẫn nên nhường một bước suy nghĩ vì bạn thân của mình một chút đi.
"Tôi không hiểu lắm." Bạch Cẩn Niên nhìn Đổng Dịch Huyên nói, "Vì sao cô lại giải thích với tôi."
Đường Đường nghẹn một chút, Đổng Dịch Huyên nói: "Tôi là bạn của cậu ấy."
"Nếu đã như vậy, xin cô khuyên nhủ tốt bạn của cô. Là vợ phải biết an phận một chút, đừng gây chuyện khắp nơi, đó cũng là chịu trách nhiệm với hành vi của mình." Bạch Cẩn Niên mồm miệng rõ ràng là giọng điệu giáo dục cấp dưới.
Chung Minh thật là muốn đi qua ngồi xổm ở góc tường kia — Chung Minh nhìn hiểu được, Bạch Cẩn Niên người này kì thật là rất nhỏ nhen, có thù tất báo.
Đổng Dịch Huyên tương đối nén giận: "Đúng."
Sau chữ đó, Đường Đường liền xông ra ngoài. Đổng Dịch Huyên đi theo.
Chung Minh kéo kéo góc áo Bạch Cẩn Niên, thật cẩn thận nói: "Có phải chị nói có hơi..."
"Quá đáng? Tôi không cảm thấy." Bạch Cẩn Niên nói, "Muốn tỉnh ngộ phải cần nghiêm khắc. Nếu cả thế giới đều đối xử ôn nhu với cô ấy thì cô ấy sẽ biết mình làm sai sao? Nếu chồng cô ấy biết cô ấy ở ngoài xằng bậy mà vẫn còn ôn nhu với cô ấy, cô ấy vẫn sẽ tiếp tục cuộc sống hoang đường!"
"Đúng đúng, đúng lắm."
"Ai muốn em phụ họa!"
Chung Minh gật đầu, xem ra trong lòng mọi người đều có tâm tư như đứa trẻ.
Tác giả: Nản lòng thoái chí tác giả không muốn cập nhật.
Thủ phát: 244042238.