TỔNG GIÁM CỦA TA KHÔNG THỂ NÀO ĐÁNG YÊU NHƯ THẾ

Nghỉ phép không tốt một chút nào, sau khi về đến nhà Chung Minh bắt đầu phát sốt.


Sức khỏe vốn không tốt, gió thổi cỏ lay cũng ảnh hưởng đến cái mạng nhỏ, huống chi ở trên bờ cát ngủ một đêm.


Đương nhiên, cũng hơi khoa trương một tí.


Chung Minh xin nghỉ, ở trong ổ chăn mơ màng, cũng không biết mình đang ngủ hay tỉnh, không biết là sự thật hay là trong mơ, chỉ nhớ rõ mẹ đi vào cho uống thuốc, nhưng mình lại không chịu uống, sau lại xuất hiện ảo giác, mẹ biến thành Bạch Cẩn Niên cho uống thuốc, mình liền ngoan ngoãn uống thuốc. Nhưng cuối cùng vẫn rất kì quái, mẹ còn hôn mình. Không phải hôn mặt, mà là hôn môi.


Đến khi tỉnh táo, Chung Minh mở to mắt, ý nghĩ thông suốt, giống như thông hiểu mọi chuyện, quả thật có thể trực tiếp bay lên trời thành Phật.


Cả người đều là mồ hôi, Chung Minh đứng lên đi tắm. Chân vẫn còn mềm nhũn, vì thế bước đi vô cùng thong thả.


Cách phòng tắm ba mét, Chung Minh cẩn thận nhớ lại cảm giác trên môi, mơ hồ cảm thấy đôi môi Bạch Cẩn Niên vẫn còn lưu lại nơi đó, rất thơm rất ngọt rất ôn nhu.


Đến cửa phòng tắm Chung Minh đột nhiên đổi chủ ý, thay đổi phương hướng đi tìm mẹ.


"Mẹ, có phải thủ trưởng của con đến thăm con?"


"Tiểu Minh, tiểu tổ tông của ta, con cuối cùng cũng tỉnh, khá hơn chút nào không? Thủ trưởng đúng là có đến thăm con, còn đem rất nhiều trái cây thuốc bổ cho con, tất cả để trong tủ lạnh. Con nói con tại sao cánh tay lại hướng ra ngoài như vậy, ta là mẹ con biết không, kết quả mẹ cho con uống thuốc con không uống, thủ trưởng đến con liền ngoan ngoãn nghe lời, thật sự là...... Này này, con sao lại thế này, có phải chưa khỏe hoàn toàn không, làm sao lại giống mất hồn vậy."


Nghe mẹ nói xong Chung Minh đích thật là mất hồn, đi phòng tắm tắm rửa nửa ngày, làm ngập lụt cả phòng tắm cũng không biết, còn nói tại sao tắm lâu vậy mà không có tí bọt xà phòng nào hết?


Chung Minh nhìn mình trong gương, xương quai xanh còn có dấu hôn đỏ hồng, màu sắc thật là chân thật.


Thì ra Bạch Cẩn Niên thật sự đã tới, nhưng sau lại đi rồi mà thôi. Chị ấy bây giờ phải đi với Hà mẹ. Dù sao Hà mẹ đối với Bạch Cẩn Niên mà nói là một người quan trọng, lúc sinh mạng sắp chấm dứt muốn bạn cũ làm bạn, chị ấy cũng không có lí do gì phải cự tuyệt phải không?


Nhưng Bạch Cẩn Niên bay vùn vụt qua Thái Bình Dương, tới đảo quốc nhỏ kia, ngay cả ngày đêm cũng trái ngược với nơi này, nghĩ một chút Chung Minh đã muốn khóc.


Từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi đó đều xa lạ, chung quanh đều là những người chưa từng gặp qua, ngay cả một tấm ảnh của Chung Minh cũng không có.


Tắm một trận giống như tất cả sức lực đều bị rút sạch, Chung Minh nằm trên giường, cảm thấy bản thân ngày mai cũng không đến công ty nổi, không bằng xin phép nghỉ.


Nhưng đem di động ra lại không biết xin phép với ai.


Bạch Cẩn Niên, hẳn là đã từ chức.


Chung Minh tưởng đêm khuya, hóa ra là ngủ mơ, lúc này mới chạng vạng sáu giờ chiều mà thôi.


Đường Đường tan việc đến thăm.


"Cậu thật sự để cô ấy đi." Đường Đường đi lên liền nói một câu.


"Cậu cập nhật tin tức rất nhanh, ở cùng với Trần đạo trưởng đúng là khác hẳn." Nhìn Đường Đường mệt mỏi tâm tình Chung Minh chuyển biến tốt hơn.


Đường Đường ho một tiếng, thẫn thờ một lát không biết nghĩ gì, lúc sau mới chậm rãi nói: "Nếu là mình mình sẽ không buông. Giống như năm đó họ Đổng cũng nói rất nhanh trở về rất nhanh trở về, kết quả bay nhanh nhất là thời gian, năm năm như nước trôi qua cô ấy mới trở về. Thế nhưng lúc này còn có lợi ích gì, cái này gọi là cảnh còn người mất....."


"Cậu thật sự là chị em tốt của mình sao? Cậu cố ý đến đây để đả kích mình sao?"


"Mình sợ bọn cậu chờ thành buồn, giống mình rơi xuống vực sâu người không ra người quỷ không ra quỷ đến nỗi ba mẹ cũng không nhận ra."


"..... Nói mình cũng vậy thôi. Dù sao mình đã đáp ứng sẽ đợi chị ấy..... Chẳng lẽ phải nuốt lời sao? Như vậy mình không làm được!"


Đường Đường đau lòng nắm kéo tay Chung Minh nói: "Bọn cậu? Cậu có thể chờ bao lâu? Thanh xuân bay đi sẽ không trở lại, con gái sẽ già rất nhanh, già rồi sẽ không đáng giá. Bạch Cẩn Niên không phải chỉ là một thành phần tri thức bình thường sao! Có thể điều kiện gia đình tốt một chút, bộ dạng nghiêm chỉnh một chút, kiểu người này cậu đi từ đầu đường đến cuối phố cũng có thể gặp được ba bốn người đó, ai rời ai có thể không sống được sao?"


Chung Minh lắc đầu: "Không giống, ai cũng không phải chị ấy."


"Nếu vậy thì, cậu vẫn cứ chờ đợi, dù sao cô ấy cũng không biết cậu ở trong nước làm những việc gì. Nếu trống trải cô đơn có thể tìm người tốt hơn thì đạp cô ấy đi, không có sẽ chờ cô ấy...."


Không đợi Đường Đường nói xong Chung Minh đã cắt ngang: "Mình chờ chị ấy."


Đường Đường thu hồi nanh vuốt, biểu tình bình tĩnh lại, thật sự hỏi: "Không hối hận?"


"Không hối hận."


"Không sợ?"


"Không sợ."


Đường Đường đột nhiên cười ha hả, đỡ lấy hai vai Chung Minh: "Tiểu Minh Tiểu Minh, mình thật sự có cảm giác con mình đã trưởng thành!"


"Gì vậy....." Chung Minh thật sự không hiểu tình trạng tinh thần hiện tại của Đường Đường.


Đường Đường ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy vui sướng, thậm chí còn có chất lỏng trong suốt. Đường Đường gằn từng chữ nói: "Mình có thể xác định, cậu thật sự thích cô ấy. Mình lần đầu tiên thấy cậu có dũng khí kiên định như vậy, vô luận mình nói thế nào cậu cũng không dao động........ Làm cho mình rất vui."


"Cậu ngốc quá, khóc cái gì......" Chung Minh đỏ mặt dùng tay áo lau nước mắt cho Đường Đường.


"Hừ, ai khóc! Mình đang vui cậu hiểu không! Tỷ tỷ cuối cùng có thể vô ưu vô lo không cần cả ngày quan tâm tiểu quỷ cậu, mình coi như công đức viên mãn!"


"......." Chung Minh thật sự không biết nên nói cái gì.


"Từ giờ phút này, mình sẽ ủng hộ quyết định của cậu. Nếu cậu mệt mỏi không có năng lượng có thể tìm mình, mình sẽ rót đầy năng lượng cho cậu!"


Chung Minh thật cẩn thận hỏi: "Rót năng lượng như thế nào?"


"Nụ hôn nóng bỏng nha!" Nói xong Đường Đường liền đánh tới, "Cậu bây giờ mệt mỏi lắm sao tình yêu!" Chung Minh không phòng bị lập tức bị Đường Đường hạ gục, sợ tới mức hô to cứu mạng.


"Mình chỉ biết đó là chuyện không tốt! Buông!"


Hai người đánh nhau trên giường, giống như lúc nhỏ vẫn thường làm. Cuối cùng cả hai đều mệt mỏi, Đường Đường nằm ôm Chung Minh. Chung Minh có chút không được tự nhiên nói: "Cậu làm gì ôm mình chặt như vậy, không thể thở nổi."


"Thế nào! Bị Bạch đại nhân nhà cậu ôm vài lần liền ngạo kiều như vậy? Mình cũng không thể ôm?"


Chung Minh đau khổ nghiêng đầu qua một bên: "Cậu là lâu lắm không được tưới nước...... Nhanh tìm Trần đạo trưởng hạ hỏa đi!"


"Cậu ít nói vớ vẩn đi!" Nhắc tới Trần Tịnh Nhất Đường Đường liền ném Chung Minh qua một bên.


"Này! Thật sự kì lạ! Này tuyệt đối không giống cậu nha! Đường tiểu thư cậu mau nói chuyện gì xảy ra, vì sao cậu thẹn thùng như vậy?"


"Mình là con gái đàng hoàng nha không phải vẫn luôn thẹn thùng như vậy sao!"


"Con gái ly hôn da mặt rất dày cả ngày nói với mình cùng ai một chỗ như thế này như thế nọ, vì sao không thể nói Trần tiểu thư?"


Đường Đường đang muốn mở miệng Chung Minh liền nói: "Cậu không cần nói, không cần nói dối, tất cả mọi thứ trong lòng mình đã có kết luận."


"Không phải! Trần Tịnh Nhất cô ấy......"


Chung Minh tiếp tục cướp lời: "Duyên đến duyên đi đều có quy luật của nó, duyên phận của cậu với Trần tiểu thư đã tới không cần phải nhút nhát thẹn thùng, trực tiếp dâng trào tiến vào vòng tay của cô ấy đi."


"Mình nói mình và cô ấy...."


"Đúng vậy cậu với cô ấy củi khô bốc lửa rồi, có thể nấu món xôi ngọt thập cẩm.... Xin lỗi! Mình sai rồi! Đừng cù nữa! Nhột lắm! Ha ha ha ha...... Vô liêm sỉ..... Buông!"


Đường Đường đến làm cảm xúc Chung Minh có chuyển biến tốt hơn, nhưng tâm tình Đường Đường không tốt không có nói với Chung Minh.


Đường Đường không muốn Chung Minh lo lắng cho mình, dù sao cảm xúc rất dễ truyền nhiễm cho bạn thân. Nếu Đường Đường vui vẻ, Chung Minh cũng cảm thấy có sức mạnh, phải không?


Đường Đường đang tìm công việc mới, đại khái đã xin xong, lại bắt đầu sáng chín giờ chiều năm giờ, không thích ứng cho lắm, trong tàu điện cũng có thể ngủ. Cho nên cảm thấy đó có thể là ảo giác, Đường Đường lại có thể thấy Đổng Dịch Huyên ở cùng một cô gái lạ. Cô gái kia ôm hông, rất ngọt ngào tựa vào vai Đổng Dịch Huyên, cái miệng nhỏ nhắn tươi cười, bước lên tàu điện cánh cửa liền khép lại.


Đường Đường đang mơ màng, huống chi Đổng Dịch Huyên có xe riêng còn rất không thích tàu điện, hình ảnh Đổng Dịch Huyên xuất hiện ở đây thật sự kì lạ.


Hơn nữa cô gái kia là ai?


Đổng Dịch Huyên à Đổng Dịch Huyên...... Thật ra cô cũng là một người bình thường đúng không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi