TỔNG GIÁM CỦA TA KHÔNG THỂ NÀO ĐÁNG YÊU NHƯ THẾ

Chung Minh đen mặt trở lại công ty, vào cửa phát hiện Vương tiểu thư phòng hành chính xách một túi lớn thở hồng hộc gian nan đi tới. Chung Minh đi tới hỗ trợ: "Cũng chưa ăn cơm?"


"Đúng vậy, Bạch tổng giám đau dạ dày, ông chủ để cô ấy về nghỉ trước, cô ấy lại nói không việc gì, đem công việc làm xong trước. Ông chủ kêu tôi mua đồ ăn quay lại."


"A? Bạch... Tổng giám đau dạ dày?"


"Đúng vậy, thật dọa người, gương mặt trắng như cương thi."


Chung Minh muốn lớn tiếng hoan hô: "Ha ha, báo ứng!" Nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, cười một chút cũng không nổi. Vừa rồi trong điện thoại không phải tinh thần rất tốt sao, trong chớp mắt liền đau dạ dày.


Hỗ trợ Vương tiểu thư đem đồ đến phòng làm việc, người kia lại để Chung Minh đem cơm hộp cầm đến phòng tổng giám. Chung Minh muốn từ chối, suy nghĩ một chút, vẫn là nhận làm.


Cửa phòng tổng giám đóng, đèn trong phòng rất sáng. Chung Minh gõ cửa: "Bạch tổng giám, đem đồ cho cô."


Không ai trả lời.


"Bạch tổng giám?"


Rốt cuộc một âm thanh yếu ớt trả lời: "Mời vào."


Giọng Bạch Cẩn Niên yếu đuối vô lực, giống như cố lấy một chút sức lực cuối cùng. Chung Minh mở cửa đi vào, Bạch Cẩn Niên dựa người trên ghế tóc có chút rối loạn, sắc mặt thật sự xấu xí vô cùng, tay đặt tại bụng, thấy Chung Minh liền dời đi ánh mắt.


"Đặt trên bàn." Cùng vô lực mà lại bất đồng với lúc nãy, ngữ điệu Bạch Cẩn Niên vang lên mạnh mẽ.


Vốn Chung Minh muốn thăm hỏi một chút, kết quả lại bị giọng điệu lãnh đạm của Bạch Cẩn Niên quấy nhiễu đến một chút tâm tình cũng không còn. Đặt đồ ăn lên bàn dự định không quay đầu lại mà rời khỏi, Bạch Cẩn Niên gọi nàng lại.


"Đem phần văn kiện này xem lại một chút." Một tay Bạch Cẩn Niên chống đỡ trên bàn, một tay đưa ra một tập hồ sơ, "Đây là... Kế hoạch phát triển thành công nhất của năm ngoái... Kế hoạch này, cô nghiên cứu một chút... Tổng kết ra một vài điểm..." Bạch Cẩn Niên càng nói càng vô lực, Chung Minh phát hiện Bạch Cẩn Niên toát mồ hôi lạnh.


"Uống thuốc chưa?" Chung Minh cầm lấy văn kiện cố chấp hỏi.


Bạch Cẩn Niên tỉnh bơ liếc Chung Minh một cái, trả lời có lệ: "Chưa."


"Đau dạ dày thì về nhà nghỉ ngơi sớm chút, chịu đựng cái gì." Chung Minh biết đây không phải là lời nên nói với cấp trên của nàng, trong khi hai người đang có nhiều vấn đề lộn xộn, thế nhưng Chung Minh tình nguyện nghĩ họ có chút không giống người xa lạ. Nhìn như đang trách cứ nhưng giọng nói thật ra là lo lắng, Chung Minh tin Bạch Cẩn Niên sẽ cảm nhận được.


Bạch Cẩn Niên ngồi lại trên ghế, như trước giữ lấy bụng, không đáp lời quan tâm của Chung Minh: "Cô có thể đem văn kiện về nhà.......... Giao cho tôi trước chủ nhật là được."


Chung Minh trong lòng cười lạnh, xem đi, lòng tốt không được báo đáp, người này đặc biệt không phải nữ nhân đáng yêu, cô ta sẽ không biết cái gì gọi là săn sóc! Hơn nữa trước chủ nhật mới giao lại làm tôi phải vòng vèo trở lại lấy, đây không phải cố ý dày vò sao?


"Đã biết, Bạch tổng giám!" Chung Minh nặn những từ này từ kẽ răng.


"Đi ra ngoài đi." Bạch Cẩn Niên nói.


Không cần cô nói tôi cũng ra ngoài! Chung Minh xoay người bước đi, thẳng thừng đóng cửa lại, trong lòng lại một lần nữa nói "Không đáng yêu".


Chung Minh đem văn kiện nhét vào trong túi, lao nhanh ra thang máy. Lúc ra khỏi công ty trong tư tưởng vẫn còn hờn giận bất bình. Nhưng bảng hiệu quầy thuốc rất chói mắt làm Chung Minh dừng lại, nhớ lại Bạch Cẩn Niên cố nén vẻ mặt đau đớn, nàng có chút không đành lòng.


"Tôi bị lây bệnh tự ngược của cô, nhất định là như vậy." Chung Minh tự chế nhạo khi chính nàng đi mua thuốc đau dạ dày.


Mua thuốc trở lại công ty, Chung Minh không chớp mắt đi đến đập cửa phòng tổng giám. Bạch Cẩn Niên nói "Mời vào", nàng đi vào phát hiện Bạch Cẩn Niên gục xuống bàn, môi trắng bệch. Thấy nàng đến, Bạch Cẩn Niên lại liều chết chống đỡ cơ thể, muốn làm bộ như không có chuyện gì: "Còn có việc sao."


"Mau uống thuốc." Chung Minh đem thuốc bỏ lên bàn, xoay người bước đi.


Thật sự là mất mặt! Chung Minh trong lòng tự chửi mình, giả bộ cái gì ôn nhu săn sóc! Còn cố ý mua thuốc trở lại! Chẳng qua không thể so với nữ nhân đang làm đau chính mình ở nơi này là được rồi. Tôi thật là Jesu hóa thân a.


"Chờ một chút." Ngay lúc Chung Minh bước ra cửa phòng làm việc Bạch Cẩn Niên gọi lại. Chung Minh kinh ngạc quay đầu lại, thấy Bạch Cẩn Niên cầm thuốc hướng Chung Minh nói, "Tôi không cần, cảm ơn."


"......." Tốt, không còn gì để nói.


Tự mình đa tình, không sai, tự mình đa tình làm cho bản thân xấu hổ. Chung Minh bước nhanh đến ga tàu điện ngầm, nàng cảm thấy nếu ở lại công ty một giây thì chính nàng là loại thuần túy, không biết hối cải rõ ràng ngu ngốc.


"Tốt lắm a Bạch Cẩn Niên, cô đau chết đi! Lòng tốt bị chó cắn!" Chung Minh chạy như điên thét chói tai, nhưng lại sợ bị tống đến bệnh viện khoa tâm thần.


"Thật sự một chút đáng yêu cũng không có!!!!!!" Chung Minh tặng Bạch Cẩn Niên vài cái dấu chấm than.


Chung Minh dự định cùng Bạch Cẩn Niên triệt để phân rõ giới hạn. Dù sao giám------- đốc---------- Bạch cũng chưa từng muốn thừa nhận giữa hai người có mối "quan hệ không tầm thường". Không, nàng cũng không muốn cùng cô ta có cái quan hệ gì nha. Ai muốn cùng cô ta có quan hệ, ai yêu người cao ngạo kia thì đều là ngu ngốc.


"Cậu cũng kiêu ngạo sao? Bảo bối." Đường Đường đối với Chung Minh cho lời bình luận táo bạo.


"Là cô ta kiêu ngạo! Mình có gì tốt mà kiêu đây!" Chung Minh rống giận vào điện thoại.


"Tâm tình bị tác động là một chuyện rất đáng sợ."


"Cậu, cậu, cậu vẫn không phải bạn thân của tôi a! Tại sao không bênh vực tôi."


"Mình là giúp cậu phân tích. Thật ra cậu yêu Bạch Cẩn Niên đúng không? Bộ dạng cô ấy cũng không tệ lắm."


"Mình không phải loại chỉ nhìn bề ngoài!"


"Đúng, cậu yêu nội tâm của cô ấy, yêu cái bản chất giả vờ thanh cao."


".....Mình cúp."


"Từ từ." Đường Đường cười nói, "Như vậy đi, mình dạy cậu một chiêu, đối với mối quan hệ của hai người vô cùng hữu dụng."


Vốn muốn biểu hiện khinh thường nhưng Chung Minh lại không cách nào duy trì khinh thường, chỉ có thể nhỏ nhen một chút: "Chiêu gì?"


"Lạt mềm buộc chặt."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi