TỔNG GIÁM CỦA TA KHÔNG THỂ NÀO ĐÁNG YÊU NHƯ THẾ


Tân tổng giám kiên nhẫn nghe từng nhân viên trình bày công việc của mình, hơn nữa giọng điệu chọc người rất đáng ghét, nhưng rất khéo léo yêu cầu cấp dưới trả lời những chỗ không hiểu. Loại cảm giác quan mới nhận chức làm cho rất nhiều người dần dần mất đi kiên nhẫn, cho dù có cảm xúc mãnh liệt muốn xây dựng sự nghiệp tập thể, nhưng mọi người chẳng qua là lăn lộn vì miếng cơm, còn những gã đàn ông lớn tuổi hơn Bạch Cẩn Niên kia đều là những tay lão luyện.


Nhưng cho dù có nhiều người nói qua loa Bạch tổng giám vẫn rất cẩn thận nghe hết, tuy rằng trong đầu làm gì có bản ghi chép nào, nhưng bao giờ Bạch tổng giám cũng có thể quanh co phản đòn giết người, làm cho những người có mặt biết Bạch tổng giám có trí nhớ tốt, chỉ trong một hội nghị có thể ghi nhớ tên gần mười người cũng như chức vụ công việc.


Chung Minh thì cái gì cũng không nói nên lời, ngơ ngác ngồi một chỗ nhìn chằm chằm người kia, ánh mắt cực kì nóng bỏng sắp đem quần áo của tân tổng giám đốt sạch.


Nhưng người tự xưng là Bạch Cẩn Niên kia không có đưa ánh mắt đặc biệt dừng trên người Chung Minh, làm Chung Minh dường như lạc vào giấc mộng, về tới cảnh tượng ngày xưa, lần thứ hai gặp mặt của hai người, cùng với bây giờ không có khác biệt.


Chung Minh có loại xúc động, muốn nhảy lên bàn, khiêng cái ghế vừa rồi còn ở dưới mông, hung hăng đánh họ Bạch kia, mặc kệ có phải nằm mơ hay không, Chung Minh đều đặc biệt có nhu cầu báo thù.


Tại sao có thể...... Mất tích lâu như vậy, công khai trở về ở thời điểm người ta thương nhớ đến đau gan nhức phổi, hơn nữa còn trở về với tư thái không chút để ý tới người ta.


Từ lúc bắt đầu đến giờ, Bạch Cẩn Niên căn bản không có đưa ánh mắt dừng trên người Chung Minh quá ba giây.


Nhưng là, mọi người có biết, cuối cùng Chung Minh cũng không làm gì, chỉ ngơ ngác ngồi tại chỗ, liều mạng che giấu cử chỉ của mình.


"Tốt lắm, hội nghị thường kì kết thúc ở đây. Tôi muốn có một hội nghị thường kì vào buổi sáng mỗi đầu tuần, mọi người sẽ nói một chút về kế hoạch công việc mới. Thứ sáu cũng có hội nghị tổng kết, tổng kết lại công việc nào có vấn đề......"


"Như vậy thời gian làm việc sẽ tăng nhiều lắm, trước kia chúng ta cũng không có nhiều quy củ như vậy......." Một nhân viên nam đã làm việc hơn năm năm vẫn không leo lên nổi một trong ba chức quản lí lầm bầm.


"Anh Sử Địch Kì." Bạch Cẩn Niên quả nhiên đã nhớ kĩ tên mọi người, không nhanh không chậm nói, "Nếu bây giờ tôi là người dẫn dắt của bộ phận này, có phải nên nghe theo ý kiến của tôi không?"


Ô! Chung Minh xác định trong lòng, người đáng ghét này nhất định là Niên ngốc không lầm được!


Chị ta đi đến đâu cũng phải khơi lên thù hận!


Tan họp, Chung Minh hoảng hốt đứng dậy, lại nghe Bạch tổng giám nói: "Kia, Chung tiểu thư, đến phòng làm việc của tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô."


Mọi người đều dùng ánh mắt thương cảm nhìn Chung Minh, Chung Minh ừ ừ hai tiếng, đi ra ngoài.


"Tiểu Minh." Lúc ra khỏi cửa Mạnh Manh kéo cánh tay Chung Minh, ôn nhu an ủi, "Không có gì đâu cậu đừng sợ, nếu như cô ta khi dễ cậu, cậu nói cho tôi biết tôi nhất định giúp cậu rửa hận."


Chung Minh cũng quên mình đã trả lời như thế nào, chỉ nhớ rõ bản thân đi trở về chỗ ngồi, đem bút cùng bản ghi chép cất kỹ, giống như âm hồn bay tới phòng làm việc của tổng giám.


"Bạch tổng giám."


"Ừ, mời vào."


Đây là cái đối thoại quỷ quái giả đứng đắn quen thuộc.


Đẩy cửa ra, Bạch Cẩn Niên ngồi ở bàn làm việc, đang cúi đầu xem văn kiện.


Ma xui quỷ khiến, Chung Minh đóng chặt cửa lại, Bạch Cẩn Niên ngẩng đầu: "Khóa cửa đi."


Chung Minh cũng nghe lời khóa cửa.


Một khoảng im lặng, rốt cuộc Bạch Cẩn Niên buông văn kiện chết tiệt trong tay ra, ngẩng đầu nhìn Chung Minh triển khai nụ cười thật lòng: "Tiểu Chung Minh, có nhớ tôi không?"


Trong đầu một tiếng "Đùng" nổ vang, Chung Minh xông lên cũng không biết cầm cái gì trên bàn, lập tức ném lên người Bạch Cẩn Niên.


"Chị loại hỗn đản này còn ở đây giả vờ như chưa từng có việc gì xảy ra chị thế nào không chết đi ——" Chung Minh hung hăng mắng. Văn kiện rơi loạn, Bạch Cẩn Niên rõ ràng không có động tác phòng ngự nào, vẫn như cũ dùng ánh mắt quyến luyến nhìn Chung Minh. Cái nhìn này làm tất cả chua xót trong lòng Chung Minh điên cuồng tràn ra, nước mắt lấy vận tốc ánh sáng tuôn ra ngoài.


"Chị có biết không, tôi rất nhớ chị tôi nghĩ chị sẽ không bao giờ trở lại tôi nghĩ sẽ không còn cơ hội gặp chị nữa."


Bạch Cẩn Niên đứng lên, kéo Chung Minh ôm chặt vào lòng, dịu dàng vuốt ve tóc. Cho dù người trong lòng giãy giụa như thế nào đánh mình như thế nào, Bạch Cẩn Niên cũng sẽ không bao giờ buông tay.


"Xin lỗi, để em lo lắng lâu như vậy. Tôi rất nhớ em, mỗi đêm đều mơ thấy em nhưng lại không thể ôm em, loại tâm tình khổ sở này, hẳn là giống nhau nha."


Nước mắt Chung Minh thấm ướt quần áo Bạch Cẩn Niên, mặc cho Chung Minh phát tiết, bất kể thế nào cũng không buông ra.


Chờ Chung Minh không có khí lực tiếp tục đánh mình, Bạch Cẩn Niên mới bắt đầu nói nửa năm mất tích đã xảy ra chuyện gì.


Mẹ của Hà tiên sinh bệnh tình nguy kịch là sự thật, Bạch Cẩn Niên đi theo làm bạn với bà ấy, đưa bà ấy đi hết quãng đường còn lại.


Vốn là ba tháng trước có thể về, nhưng Hà tiên sinh lại lấy hộ chiếu, hơn nữa giam giữ không cho Bạch Cẩn Niên rời đi. Nói là giam giữ nhưng thật ra đem Bạch Cẩn Niên nhốt trong phòng không cho ra khỏi cửa, ai cũng không cho gặp, đến khi nào Bạch Cẩn Niên suy nghĩ cẩn thận đồng ý kết hôn với hắn hắn mới thả ra. Chung Minh đi tìm, thật ra lúc ấy Bạch Cẩn Niên vẫn còn trong phòng, đáng tiếc hai người lại không thể nhìn thấy nhau.


Cuối cùng Bạch Cẩn Niên từ lầu bốn trong biệt thự trèo ra, gần như bị gãy chân, hơn nửa đêm kéo cơ thể bị thương đi hai mươi km mới tìm được đồn cảnh sát, nhờ cảnh sát giúp đỡ mới thuận lợi lấy lại được hộ chiếu.


Sau khi về nước, đầu tiên là liên lạc với Trần Tịnh Nhất, Trần Tịnh Nhất nói Chung Minh rất rất tức giận, bị trạng thái nửa chết nửa sống vây quanh, nếu tùy tiện đi tìm có thể Chung Minh sẽ trốn tránh không gặp. Bạch Cẩn Niên hiểu rõ tính tình Chung Minh, ngạo kiều lên là ai cũng không ngăn được. Tuy rằng Bạch Cẩn Niên là bất đắc dĩ, nhưng Chung Minh cũng là người bị hại, cho nên bản thân có nghĩa vụ trấn an.


Nói Chung Minh vì tìm người mà nghỉ việc, bay đến nơi xa lạ, lại hoàn toàn không thể gặp được Bạch Cẩn Niên, đôi mắt Bạch Cẩn Niên hồng hồng, tưởng tượng ra cảnh Tiểu Chung Minh thương yêu của mình vất vả bôn ba một phen nhưng lại thất vọng cực độ, Trần Tịnh Nhất lần đầu tiên thấy được bộ dáng Bạch Cẩn Niên rơi lệ.


Từ gián điệp Trần tiểu thư biết được nơi Chung Minh làm việc, Bạch Cẩn Niên hỏa tốc làm sơ yếu lý lịch. Xin vào ghế tổng giám của bộ phận kinh doanh. Đương nhiên Bạch Cẩn Niên từng có tính toán đến trường hợp xấu nhất, cho dù chỉ có thể làm nhân viên bình thường, Bạch Cẩn Niên cũng phải đến bên cạnh Chung Minh.


May mắn, kết quả cuối cùng vẫn biến trở về Bạch tổng giám. Cùng với Chung Minh của mình, gặp nhau lần nữa.


"Nói xong những điều này, em có thể tha thứ cho tôi không?" Bạch Cẩn Niên không thấy Chung Minh tiếp tục giãy giụa, hôn lên. Chung Minh không tránh né, nhưng cũng không nói lời nào, dường như cảm xúc mừng rỡ còn chưa được giải thoát.


Hai thân thể quen thuộc dán vào nhau, có thể chân thật chạm vào người mà mình ngày nhớ đêm mong, làm cho lửa nóng bên trong thân thể Bạch Cẩn Niên hung mãnh phun trào.


Bạch Cẩn Niên cũng không muốn làm loại chuyện này trong phòng làm việc, nhưng ôm Chung Minh không muốn buông ra. Nhìn thấy Chung Minh khóc, đôi mắt hồng hồng, đôi môi trở nên đỏ ửng, bộ dáng khiến cho người ta thương tiếc làm Bạch Cẩn Niên không thể ngăn bản thân ngừng lại.


Chung Minh ôm chặt thắt lưng Bạch Cẩn Niên, âm thanh khóc nức nở hỏi: "Chị sẽ không tiếp tục biến mất chứ?"


"Sau này tôi luôn bên cạnh Chung Minh, dù thế nào cũng không đi, được không?" Câu này học trên Tấn Giang.


"Người như chị, miệng lưỡi trơn tru, hoàn toàn không biết chị nói câu nào là thật, câu nào là giả..... Chị trước kia cũng nói sẽ không rời tôi đi........."


Bạch Cẩn Niên nhẹ nhàng hôn lên nước mắt đang tuôn ra của Chung Minh, trong lòng đã chuẩn bị kĩ càng sẽ chậm rãi dỗ dành người này, nhưng chỉ nói lời an ủi thì không có bao nhiêu tác dụng.


Bạch Cẩn Niên làm sao ăn nói thua kém, mỗi lần đều là đấu khẩu tới cùng, nhưng lấy thân thể triền miên làm giao điểm thì tốt hơn.


Văn phòng nằm trên tầng hai mươi bảy của tòa nhà, từ phòng tổng giám nhìn ra ngoài, cảnh tượng bận rộn ngựa xe như nước.


Cửa sổ che đậy chuyện đang xảy ra trong căn phòng này.


"Hỗn đản........ Ai nói chị có thể làm chuyện này với tôi, tôi còn chưa đồng ý sẽ tha thứ cho chị....... A..........."


"Nhưng phản ứng của em nói cho tôi biết em đã tha thứ cho tôi."


"Đáng ghét...... Không được, không thể đụng vào nơi đó....."


Ngón tay Bạch Cẩn Niên cư trú ở nơi đã quá mức ẩm ướt của Chung Minh, quả nhiên đụng phải chỗ mẫn cảm, cả người Chung Minh thật rõ ràng nhanh chóng co rút. Bạch Cẩn Niên hôn lên tai, ngậm lấy vành tai đã từng vì mình mà phải chịu đau một lần nữa, nhẹ nhàng mềm mại hôn giúp Chung Minh thả lỏng cơ thể.


"Thả lỏng, tôi không muốn làm em bị thương."


"Có năng lực chị..... Đừng làm chuyện này....."


"Tôi cũng không muốn làm." Ngón tay Bạch Cẩn Niên tiến nhập một chút, nơi đã lâu không bị mở rộng được chậm rãi mở ra.


Con đường vốn đã nhỏ hẹp, còn bị xâm chiếm khiến nó càng co rút, gắt gao ôm lấy ngón tay Bạch Cẩn Niên, "Em xem, tôi muốn lui em cũng không cho tôi lui."


Quần áo được cởi bỏ, bị đẩy ngã trên bàn làm việc, muốn mắng cũng vô lực mắng, cảm giác được lấp đầy làm Chung Minh khẩn trương, mê ly.


"Mở chân ra một chút." Thắt lưng ở giữa hai chân Chung Minh, Bạch Cẩn Niên yêu cầu như thế.


Chung Minh xấu hổ đỏ bừng mặt: "Tôi mới không cần."


"Ngoan." Bạch Cẩn Niên hôn lên nơi đỏ hồng trước ngực Chung Minh, "Em giữ tôi cũng giữ thật chặt, tôi không động đậy được."


"Không muốn....."


"Em không nghe lời? Sao?" Bạch Cẩn Niên nâng đầu lưỡi vân vê qua lại, khẽ cắn vành tai, Chung Minh rên rỉ, nơi được nghỉ ngơi từ lâu bị rất nhiều khát vọng đột kích tới, tuy rằng vô cùng ngượng ngùng nhưng cũng rất nghe lời Bạch Cẩn Niên tách ra hai chân.


Tiến vào dễ dàng hơn, tay trái Bạch Cẩn Niên cùng Chung Minh mười ngón đan xen, đem cánh tay còn lại của Chung Minh đặt bên hông mình, nâng đỡ cơ thể, để tay phải có thể tự do, chuẩn xác làm Chung Minh sung sướng.


Chung Minh cúi đầu thở gấp, ngực không ngừng phập phồng, làn da chậm rãi biến thành màu hồng.


"Sắp tới rồi........... Không nên........." Thanh âm Chung Minh giống như con mèo nhỏ, gắt gao ôm lấy Bạch Cẩn Niên không chịu buông tay. May mắn Bạch Cẩn Niên còn giả đứng đắn mặc áo sơ mi trắng, nếu không sau lưng sẽ bị trầy xước.


"Con Tiểu Miêu này, em nói không nên thì có thể không nên sao......." Cảm xúc Bạch Cẩn Niên cũng đạt tới đỉnh núi, hoàn toàn không có năng bỏ qua cho Chung Minh.


Tốc độ nhanh hơn, sâu hơn, Chung Minh cắn một cái lên vai Bạch Cẩn Niên.


Bạch Cẩn Niên biến sắc, cảm giác đầu ngón tay được sóng triều ẩm ướt vây lấy, cơ thể Chung Minh mềm nhũn rũ xuống, Bạch Cẩn Niên cũng cảm thấy mỏi mệt, nửa thân mình nằm trên người Chung Minh.


"Chị là đồ lưu manh...." Chung Minh lên giọng hai mắt nhìn trần nhà, "Trở lại liền làm loại chuyện này với tôi!"


"Để bày tỏ tâm tình của tôi không có em là không vui vẻ."


"Bớt nói chuyện ngọt xớt với tôi! Lão nương không tin!"


"Ngốc, tôi có nói chuyện ngọt xớt sao? Tôi nói những lời thật lòng, tại sao em không chịu hiểu?" Bạch Cẩn Niên hôn lên trán Chung Minh, động tác ôn nhu sắp làm người dưới thân tan chảy.


Chung Minh chỉ là ngoài miệng ngạo kiều, tâm tình đã tốt hơn.


"Hừ, chị còn nói tôi là ngốc..... Chẳng lẽ chị thích ngốc sao?"


"Ngốc rất tốt, tôi nghĩ làm kẻ ngốc không dễ."


"Chị...."


"Hơn nữa em làm kẻ ngốc, tôi nhận quan tâm phần ngốc của em, được không?"


Chung Minh không nói gì, phát hiện tài ăn nói của Bạch Cẩn Niên trong nửa năm nay có tiến bộ, cho dù nói gì cũng bị Bạch Cẩn Niên đánh trở lại.


Chung Minh thật là hoài niệm Bạch tổng giám trầm mặc đứng đắn kia.


Tuần này sang tuần khác, dường như có rất nhiều thời gian, nhưng nhìn lại, nó trôi qua rất nhanh.


Chung Minh đã bị tân tổng giám của mình áp bức sắp hương tiêu ngọc tổn.


Ban ngày ở công ty không chút lưu tình phân phó cái này giao phó cái kia, hại Chung Minh không rảnh bận tâm chuyện khác, cố tình tổng giám đáng ghét còn gây phiền nhiễu, thường thường bắt Chung Minh vào phòng làm việc, chỗ này hôn một cái chỗ kia sờ một chút.


Buổi tối tan tầm hoàn toàn không thể dùng từ về nhà, bởi vì tổng giám đại nhân bắt cóc Chung Minh nhốt vào xe, nói xem phim hoặc là hẹn hò, sau đó lại đùa giỡn này nọ một phen.


"Tôi đã sớm an bài, Tiểu Chung Minh không cần giãy giụa." Vào một hôm nào đó Chung Minh muốn kháng nghị cuộc sống của mình bị Bạch Cẩn Niên hoàn toàn khống chế trong lòng bàn tay, đối phương nhìn cũng chưa nhìn, bỏ lại mấy chữ này ôm văn kiện vội vàng đi ngang qua Chung Minh. Chung Minh tức giận đứng tại chỗ, tức giận run run —— tên tổng giám hỗn đản này cả đời cũng không thể đáng yêu.


--CHÍNH VĂN HOÀN--               

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi