TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1017:

 

Cháu gọi chú là ba?”

 

Cái chữ ba này rơi vào tai Đậu Nành khiến cho cậu bé hơi phát điên, kiêu căng mở miệng: “Chú nghe lầm rồi, không phải tôi gọi chú là ba.”

 

“Vậy sao? Vậy gọi ai? Cái người vừa mới ngoài cửa kia?”

 

Tất nhiên Dạ Âu Thần biết là không phải, chỉ là thằng nhóc này muốn chọc giận anh, cho nên anh dứt khoát trêu lại cậu bé.

 

Với khuôn mặt này, tuổi nhỏ như vậy, lại còn gọi anh là ba….

 

Mặc dù không thể tin được, nhưng…..

 

Sự thật bày ra ở trước mắt, anh còn có thể nghĩ như thế nào?

 

Đậu Nành nhìn Dạ Âu Thần một cái, sau đó nguy hiểm nheo mắt lại: “Chú thật xấu, muốn tôi ra tay với chú Tiêu, nhưng tôi sẽ không!”

 

Dạ Âu Thần không ngờ đầu óc của thằng nhóc này lại linh hoạt như vậy, anh đưa tay bóp lấy khuôn mặt nhỏ của cậu bé, cùng cậu bé nheo mắt lại.

 

“Con không muốn nói cũng được, nếu con không muốn nói ràng chuyện này, vậy ba sẽ đi hỏi mẹ con, ba nghĩ….

 

Mẹ con chắn chắn sẽ rất tình nguyện kể hết mọi chuyện cho ba.”

 

Đậu Nành vừa nghe thấy anh muốn đi tìm mẹ, lập tức lộ vẻ lo lắng, thế nhưng sau khi nghĩ lại, cậu bé lại hừ hừ nói: “Vừa nãy lúc tôi ở ngoài cửa nghe thấy ba nói cục cưng trong bụng mẹ là con hoang, ba đã đắc tội với mẹ, mẹ sẽ không tha thứ cho ba.”

 

Nhắc đến chuyện này, Dạ Âu Thần lập tức có chút đau đầu.

 

Bản thân vừa sốt ruột phát hỏa, thế mà lại nói không biết lựa lời. Anh không hề có ý đó, nhưng lúc đó nhìn thấy cô nâng niu đứa bé, hơn nữa lại còn đủ các loại hơn so với trước đây, anh liền mất đi lý trí. Rõ ràng trước đây lúc ở bệnh viện, khi nghe tin cô mang thai, phản ứng đầu tiên của anh là tự nhủ chính mình, cho dù có thế nào đi nữa cũng phải tin cô.

 

Nhưng thời khắc mấu chốt, sao lại như xe bị tuột xích?

 

Đậu Nành vòng tay ở trước ngực anh, khẽ nói nhỏ thì thầm: “Nếu ba cầu xin con, con có thể thay ba cầu xin mẹ tha thứ.”

 

Dạ Âu Thần: “…”

 

“Con vừa rồi…

 

gọi chú là ba sao?”

 

Nghe thấy vậy, khuôn mặt của Đậu Nành khẽ thay đổi, bởi vì cậu bé luôn biết Dạ Âu Thần là ba của mình, cho nên lúc nói chuyện theo thói quen mà kêu lên một tiếng.

 

“Cậu nhóc, cho dù con không muốn nói toàn bộ câu chuyện cũng không sao.”

 

Anh đại khái có thể đoán được.

 

“Chú mới là tên nhóc. Không, chú là kẻ xấu. Vừa rồi chú còn muốn bắt nạt mẹ. Cháu và em bé trong bụng của mẹ đều sẽ không tha thứ cho chú.”

 

Dạ Âu Thần nhìn cậu bé trước mặt trông giống hệt mình và đang không ngừng buộc tội anh, thậm chí còn trừng mắt nhìn chằm chằm vào anh.

 

Nhưng trong lòng Dạ Âu Thần lại trở nên mềm nhũn.

 

Cho nên lúc Đậu Nành vừa nói xong, Dạ Âu Thần đột nhiên vươn tay ra, ôm lấy thân hình nhỏ bé trước mặt vào lòng.

 

“A, ba xấu, nói gì thì cứ nói đi, ba động tay động chân làm gì?”

 

Đậu Nành không kịp phản ứng, cả người đã bị Dạ Âu Thần ôm chặt, cách qua lớp áo khoác lông dày và áo len, cậu bé cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp mãnh liệt của Dạ Âu Thần.

 

Đó…

 

là sự ấm áp của ba.

 

Đậu Nành có chút ngây người.

 

Có vẻ như…

 

đây là lần đầu tiên ba được ôm cậu bé như thế này?

 

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của ba, có vẻ như rất xúc động? Mình đã mắng mắng ba như vậy rồi, mà ba lại không có chút phản ứng tức giận gì.

 

“Hừ, đừng tưởng là vì ba bế con, mà con lại liền dễ dàng tha thứ cho ba!”

 

Đậu Nành vẫn còn khó chịu.

 

Còn ở trong phòng, sau khi Tiểu Nhan và Tiêu Túc đi vào thì thuận tay đóng cửa lại, sau đó vừa đúng lúc gặp Hàn Minh Thư ở trong phòng.

 

Vì sự xuất hiện đột ngột của Đậu Nành, Hàn Minh Thư không khỏi kinh ngạc, bây giờ nhìn thấy Tiểu Nhan và Tiêu Túc, cô mới chợt hiểu ra mọi chuyện.

 

Hóa ra là Tiểu Nhan và Tiêu Túc đã đưa cậu bé đến. “Mọi người…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi