Chương 1033:
Cậu bé cũng đã từng tự hỏi nếu bé có được sự cưng chiều của ba thì liệu sự nuông chiều đó có giống với cậu vẫn luôn dành cho bé hay không.
Tuy nhiên, sau khi Đậu Nành so sánh giữa dì Tiểu Nhan và mẹ, liền cảm thấy sự cưng chiều của ba và sự cưng chiều của cậu chắc chắn sẽ không giống nhau đâu. Tất nhiên, câu bé cũng không có nói là cậu và dì Tiểu Nhan không chiều chuộng bé nhiều như ba và mẹ, ngược lại, họ đều đối xử với bé rất tốt.
Chẳng qua chỉ là có một số tình cảm không thể thay thế bù đắp được.
Ba là ba, và mẹ là mẹ, cũng hoàn toàn khác nhau.
Đậu Nành nhìn Dạ Âu Thần đang nhẹ nhàng xoa vết thương cho mình, cảm thấy sống mũi hơi chua xót, rất nhanh sau đó cậu bé đã hiểu ra rằng mình đã bị ba làm cho cảm động rồi.
Ngay sau đó, Đậu Nành đã phản ứng lại, khịt mũi một tiếng, rút cánh tay của mình lại.
Dạ Âu Thần dừng lại, ngước mắt lên hỏi cậu bé: “Sao vậy hả?”
Anh muốn kéo tay bé lại lần nữa, nhưng Đậu Nành đã đẩy anh ra và trượt xuống giường, tránh xa anh ra một chút.
Nhìn thấy cậu nhóc đang né tránh mình, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận, Dạ Âu Thần đoán rằng chắc có lẽ cậu bé đang tức giận về thái độ trước đây của anh đối với Hàn Minh Thư.
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần mím đôi môi mỏng lại: “Làm gì mà phải né ra xa như thế? Lại đây.”
Sau khi nghe xong, Đậu Nành quay sang làm mặt quỷ với anh, rồi quay người chạy ra khỏi phòng bệnh.
Dạ Âu Thần cau mày lại, vén chăn lên muốn ra khỏi giường, nhưng chắc có lẽ là bởi vì động tác hơi mạnh bạo, vì thế nên từ não bộ truyền đến một cơn đau nhói khiến anh phải dừng cử động, anh vô thức vươn tay lên ôm đầu của mình lại.
Vừa rồi, trong đầu lại lóe lên một tia sáng trắng, có rất nhiều hình ảnh trực tiếp chạy tới.
Tình trạng như thế này, trước đây đã xảy ra nhiều lần rồi.
Lần thứ nhất là khi gặp Hàn Minh Thư, sau đó là khi gặp Tống An, rồi tiếp theo…
là khi nhìn thấy Đậu Nành.
Vì vậy, trí nhớ của anh lại bị kích thích hết lần này đến lần khác, rồi sau đó lại muốn phá vỡ phong ấn hay sao?
Dạ Âu Thần đầy bất mãn mím chặt cánh môi mỏng lại, ánh mắt lạnh lùng, đáng tiếc là bây giờ anh vẫn không nhớ ra gì cả, nhưng mà…
những chuyện xảy ra trước mắt thì đã có thể nói rõ tất cả rồi.
Tiêu Túc đang ngẩn ngơ đi lại ở trên hành lang, chợt nghe thấy cửa phòng bệnh mở ra, sau đó liền nhìn thấy cậu nhóc nhỏ đang chạy ra ngoài.
Sắc mặt cậu ta hơi thay đổi, nhanh chóng đứng dậy.
“Đậu Nành, làm sao con lại đi ra rồi?”
Chẳng lẽ là đã có chuyện gì đó xảy ra rồi à?
Đậu Nành dừng bước chân lại: “Chú Tiêu ơi, ba cháu tỉnh rồi.”
Nghe vậy, Tiêu Túc hơi sửng sốt một chút, sau đó trong ánh mắt lại hiện lên một vẻ vui mừng.
“Cậu Dạ tỉnh rồi à? Chú đi vào thăm anh ấy đây.”
Tiêu Túc trực tiếp lướt qua Đậu Nành và đi vào bên trong, nhưng sau khi đang định bước vào Tiêu Túc lại cảm thấy có điều gì đó không ổn, nên đã lùi lại và ôm Đậu Nành lên rồi cùng đi vào trong phòng bệnh.
Đậu Nành vốn dĩ muốn vùng vẫy, nhưng lại nghĩ đến dáng vẻ của người ba bên trong, thì không vùng vẫy nữa, chủ động quàng tay vòng qua cổ của Tiêu Túc, làm ra bộ dạng rất thân mật.
Khi cậu nhóc nhỏ dựa sát vào người cậu ta, Tiêu Túc cảm thấy toàn thân cứng đờ ra.
Cậu ta đã lớn đến như vậy rồi, nhưng chưa bao giờ ôm một đứa bé thân mật như vậy đâu nhé, hơn nữa đứa bé này còn là con của cậu Dạ, lại thân thiết với cậu ta như vậy khiến cho Tiêu Túc đột nhiên cảm thấy đứa bé cũng khá đáng yêu đó chứ.
Nếu như…bản thân cậu ta cũng sinh ra một đứa thì…
Suy nghĩ vừa đến đó, Tiêu Túc lập tức dừng lại, không dám nghĩ ngợi tiếp nữa.
Cậu ta ôm Đậu Nành đi vào bên trong phòng bệnh.
Cơn đau của Dạ Âu Thần đang chầm chậm hồi phục, vừa chuẩn bị định đi bắt Đậu Nành trở lại thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang ôm theo Đậu Nành đi tới.
Cảnh tượng này khiến cho bước chân của Dạ Âu Thần phải dừng lại, thuận tiện nheo đôi mắt lại đầy nguy hiểm.
Con trai của anh, vậy mà lại bị một người đàn ông cao lớn ôm lấy, sau đó còn thân mật tình cảm choàng tay qua cổ người đó nữa chứ, hai người trông có vẻ vô cùng thân thiết.
Người đàn ông này là ai đây?
Tiêu Túc ôm lấy Đậu Nành đi vào, khi nhìn thấy Dạ Âu Thần đang đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.