TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

CHương 1037:

 

Hàn Minh Thư do dự, không biết nên mở lời như thế nào.

 

Lúc này đáng lẽ ra Dạ Âu Thần vẫn còn đang nằm trong phòng bệnh, tại sao đột nhiên lại ôm Đậu Nành quay về đây vậy nè.

 

Ngày hôm nay thực sự đã có quá nhiều việc xảy ra rồi.

 

Dạ Âu Thần, người đã bặt vô âm tín suốt mấy ngày nay, đột nhiên bộc phát, truy hỏi đứa con trong bụng cô là của ai, cô vẫn chưa nghĩ ra được lý do thoái thác nữa, còn Đậu Nành vốn dĩ đang ở một nơi xa trong nước bỗng chốc lại xuất hiện ngay cửa nhà cô, sau đó còn bảo Dạ Âu Thần ngồi xổm xuống rồi đấm anh một cái, trực tiếp đánh ba mình phải nhập viện. Sau đó bọn cô về nhà, Uất Trì Thần lại bất ngờ xuất hiện, rồi Dạ Âu Thần lại mang theo Đậu Nành trở về.

 

Không được, có quá nhiều chuyện xảy ra rồi, hết chuyện này đến chuyện khác nối đuôi nhau đến, cô cảm thấy phòng tuyến tâm lý của mình gần như là sắp không thể tiếp nhận được nổi nữa rồi.

 

Hàn Minh Thư lắc lắc đầu, vươn tay đặt lên đầu của mình ấn vài cái.

 

Cô vẫn luôn cảm thấy rằng tất cả mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm nay đều không phải là sự thật.

 

Hàn Minh Thư cảm thấy đầu có hơi đau.

 

Hai bàn tay đột nhiên nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, Hàn Minh Thư dừng lại một lát, ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Âu Thần đang đi tới trước mặt cô, vươn bàn tay không ôm Đậu Nành ra, nắm lấy cổ tay cô, kéo tay cô xuống.

 

Sau đó bàn tay to lớn của anh thay thế cô nhẹ nhàng xoa nơi mà ban nãy mà Hàn Minh Thư vừa ấn.

 

“Không khỏe sao?”

 

Diệp Âu Thần mở miệng, giọng điệu trầm ấm.

 

Giọng nói trầm thấp cùng với những đầu ngón tay lạnh lẽo của Diệp Âu Thần kéo Hàn Minh Thư trở về thực tại, cô ngây ngốc đứng nhìn người đang ở trước mặt, cuối cùng cũng đã nhận ra tất cả mọi chuyện xảy ra vào hôm nay đều là sự thật cả.

 

“Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?”

 

Vốn dĩ Đậu Nành vẫn còn đang chống cự lại Diệp Âu Thần, đột nhiên nghe thấy Dạ Âu Thần hỏi Hàn Minh Thư câu đó, đôi tay và bàn chân nhỏ của cậu bé dừng lại, căng thẳng nhìn chằm chằm vào Hàn Minh Thư hỏi thăm.

 

Hai ba con đều quan tâm đến bản thân cô nhiều như vậy, nhất thời Hàn Minh Thư cảm thấy cô như bị hạnh phúc bất ngờ rơi trúng, sống mũi hơi cay, cô lắc đầu: “Không có sao đâu mà.”

 

“Tại sao lại quay trở về rồi? Không phải đang nằm trong bệnh viện sao?”

 

Giọng nói của Tống An từ phía sau lưng cô vang lên, Tiểu Nhan cũng đang đi tới cùng với bà ấy, nhìn thấy Tiêu Túc ở phía sau Dạ Âu Thần không xa, trong lòng của Tiểu Nhan vui mừng một chút, nhanh chóng chạy về phía cậu ta, sau đó trốn ở phía sau lưng cậu ta.

 

Tiêu Túc: “?”

 

Tiểu Nhan: “Thật tốt, vốn dĩ ở đây chỉ có duy nhất một mình tôi là người ngoài, bây giờ anh đến rồi, cuối cùng tôi cũng đã có bạn đồng hành.”

 

Tiêu Túc: “…”

 

Vừa rồi nhìn thấy cô ấy vừa nhìn thấy cậu ta đã vội chạy sang, trong lòng Tiêu Túc vẫn còn dâng lên một cảm giác kỳ quái, bây giờ lại nghe thấy cô ấy nói một câu như vậy, ngay lập tức tất cả suy nghĩ ban nãy bỗng chốc tan tành.

 

Cậu ta không nên ôm ảo tưởng đối với người phụ nữ này chứ, Tiêu Túc lén lút nói nhỏ.

 

Vẻ lo lắng của Tống An in rõ trên gương mặt, vô cùng rõ ràng, khi nhìn bà ấy, Dạ Âu Thần có hơi nghi ngờ thân phận của bà ấy, bởi vì khi anh nhìn thấy bà ấy, lúc đó trong đầu của anh cũng chợt lóe lên những mảnh ký ức vỡ vụn, vậy thì bà ấy…

 

Tống An phát hiện ra anh cứ nhìn chằm chằm vào bà ấy, liền nhớ đến những lời bác sĩ nói trong bệnh viện, bất giác hỏi: “Trí nhớ của con đã khôi phục rồi à?”

 

Nghe thấy thế, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người Dạ Âu Thần.

 

Đúng vậy, bác sĩ đã nói, có thể khôi phục trí nhớ được hay không thì phải đợi cho đến khi anh tỉnh lại mới biết, những người bọn họ không có mặt ở bệnh viện, đương nhiên là không biết tình trạng Dạ Âu Thần sau khi tỉnh lại sẽ như thế nào, liệu anh đã khôi phục trí nhớ của mình lại hay chưa.

 

Đậu Nành đã xuất hiện rồi, tất cả những chuyện che dấu trước đây đều đã bị phá bỏ hoàn toàn, bây giờ không còn cần thiết phải tiếp tục che dấu nữa.

 

Dạ Âu Thần chau mày, mím đôi môi mỏng lại.

 

“Ba không có lương tâm, căn bản là ba nhớ không được gì cả.”

 

Nói xong, trên gương mặt Đậu Nành còn thoáng hiện lên một vẻ thất vọng, cậu bé không kìm được mà đưa tay ra nhéo mặt Dạ Âu Thần, khiến các đường nét trên khuôn mặt của anh bị biến dạng hết.

 

Tất cả mọi người: “…”

 

Mặc dù Dạ Âu Thần nhíu mày, nhưng lại dường như là đang âm thầm để mặc cho Đậu Nành làm tiếp cái hành động này, và trong đôi mắt màu đen tuyền của anh chợt thoáng qua một vẻ bất lực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi