TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1041:

 

không có việc gì khác là được rồi.

 

Nhưng…đây có bị xem là lỗi của Đậu Nành không nhỉ?

 

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư quay đầu lại liếc nhìn Đậu Nành đang ở trên người cô một cái, Đậu Nành tiếp nhận lấy ánh mắt của cô, có lẽ là đang nghĩ đến suy nghĩ của cô, biểu cảm và ánh mắt của cậu bé lập tức trở nên đáng thương, đôi tay nhỏ bé không biết xoay sở ra sao nên cứ kéo kéo cổ áo của Hàn Minh Thư mãi.

 

Còn Tống An nhìn thấy tình cảnh này thì hơi nheo mắt lại, sau đó nói: “Minh Thư, sau này cháu đừng nên tùy tiện bế Đậu Nành nữa đấy.”

 

“Hả?”

 

Hàn Minh Thư và Đậu Nành không ngờ rằng hai người họ lại được gọi tên một cách đột ngột như thế, có hơi ngạc nhiên, rồi cả hai cùng đồng thời quay sang nhìn Tống An: “Sao vậy ạ?”

 

Tống An nhìn Dạ Âu Thần một cái bằng ánh mắt phức tạp, sau đó quay lại khuôn mặt của Hàn Minh Thư.

 

“Lúc trước khi đến bệnh viện khám cháu đã quên bác sĩ nói gì rồi à?”

 

Khuôn mặt của tất cả mọi người cũng đều trở nên bối rối.

 

“Khi mang thai vốn dĩ là không được mang xách vật nặng, hơn nữa lại đang có dấu hiệu sẩy thai, thai nhi không ổn định, tuy rằng Đậu Nành là con của cháu, nhưng dù sao nó cũng đã lớn như thế này rồi, vì thế tóm lại là cũng đừng nên bế nữa.”

 

Khi nghe đến việc có dấu hiệu sẩy thai, trong phút chốc Dạ Âu Thần nheo mắt lại.

 

Lúc trước khi anh tận tay đưa Hàn Minh Thư đến bệnh viện, bác sĩ đã đích thân đề cập chuyện này với anh rồi, bây giờ nghĩ đến…lần trước khi mà anh bị Đoan Mộc Tuyết bỏ thuốc, đã cùng với Minh Thư trải qua cái đêm đó.

 

 

Đậu Nành đang cảm thấy vòng tay của mẹ thật là thơm tho và mềm mại, còn chưa kịp tận hưởng đủ nữa, thì đã bị Dạ Âu Thần ẵm lấy rồi.

 

Mặc dù cậu bé rất là không hài lòng, nhưng những lời của bà dì khiến cho cậu bé đành phải buông tay, trở về trong vòng tay của ba lần nữa.

 

Bởi vì quá tức giận, Đậu Nành bị ôm đi đã nhéo vào mặt của Dạ Âu Thần.

 

Dạ Âu Thần hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, mà lại chăm chú nhìn Hàn Minh Thư một cái: “Để anh.”

 

Hàn Minh Thư: “…”

 

Khi cậu nhóc được anh ẵm qua bên người, Hàn Minh Thư liền không nói gì thêm nữa.

 

Cũng tốt, từ nhỏ đến lớn Đậu Nành đã thiếu vắng tình thương của ba, nên để anh ôm con nhiều hơn một chút cũng ổn thôi.

 

“Được rồi, mọi người cứ đi ra ngoài trước đi, tôi sẽ canh chừng ở đây cho.”

 

Tống An đuổi mọi người ra ngoài, sau đó để lại Vu Ba, rồi bà ấy bước đến bên giường ngồi xuống, nhìn Uất Trì Thần một lúc, lạnh giọng nói: “Nếu như không phải nể mặt việc ông là ông cố của Đậu Nành, thì tôi cũng chẳng thèm cứu ông làm gì.”

 

Nhìn thấy cảnh này, Vu Ba nhịn không được liền đưa tay lên sờ mũi.

 

Sau khi những người còn lại đi ra khỏi phòng, Tiểu Nhan nhịn không nổi tò mò lên tiếng: “Minh Thư, những lời mà dì Tống nói vừa rồi…”

 

Cô ấy lo lắng nhìn Hàn Minh Thư, dù sao thì đứa bé này của cô đến thật là không đúng lúc, lúc trước vừa điều tra ra rằng cô đang mang thai, Dạ Âu Thần đã gặp tai nạn, Hàn Minh Thư phải một mình chịu đựng rất nhiều sự giày vò. Mặc dù đây không phải là điều cô ấy muốn, nhưng mọi thứ đã xảy ra rồi.

 

Hàn Minh Thư đưa mắt nhìn Tiểu Nhan một cái: “Tôi không sao, cô đừng có lo lắng.”

 

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Nhan lướt ánh mắt nhìn đánh giá gia đình ba người bọn họ một lúc, đột nhiên cất lời: “Đậu Nành, tối nay con sang ngủ với dì Tiểu Nhan nhé?”

 

Đậu Nành còn chưa kịp đồng ý, Dạ Âu Thần đã mím môi: “Không được.”

 

Tiểu Nhan: “…”

 

Ánh mắt của Dạ Âu Thần trầm mặc: “Các ngươi là khách, buổi tối cứ nghỉ ngơi thật tốt là được rồi.”

 

Nghe vậy, Hàn Minh Thư cũng phản ứng lại, gật đầu: “Ừm, tôi dọn dẹp phòng của khách cho mọi người, Tiểu Nhan cô đến đây giúp tôi đi.”

 

Thế là cả hai người cùng nhau rời đi.

 

Đợi sau khi hai rời đi xong, Đậu Nành dùng đôi mắt đen tuyền đó nhìn chằm chằm vào Dạ Âu Thần.

 

“Tại sao con không thể ngủ cùng dì Tiểu Nhan vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi