Chương 1046:
Sau khi hai người quay về, Hàn Minh Thư chuẩn bị đi vào bếp nấu mỳ, Tiểu Nhan bảo để cô ấy làm cho, cô ấy muốn thể hiện tay nghề nấu nướng của cô ấy, vì vậy Hàn Minh Thư không có ngăn lại, để cô ấy làm.
Hàn Minh Thư thu lại hết mấy nguyên liệu mà trước đây cô không thể ăn lại được.
Nói thật thì hôn nay xuất viện, cô còn muốn ăn lẩu. Nhưng mà không ngờ tới xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ thực sự không còn chút tâm tình nào để ăn nữa.
Sau khi Dạ Âu Thần ôm Đậu Nành đi, vẫn mãi không đi ra.
Hai ba con đóng cửa ở trong phòng, cũng không biết là đang làm cái gì.
Hàn Minh Thư suy nghĩ một lát, hay là qua mở cửa xem, sau đó đi vào, liên nhìn thấy hai ba con đang ngồi trên thảm giữa sàn nhà, đang nhìn chằm chằm lẫn nhau.
Có thể là cô không vào đúng lúc, lúc này hai ba con đều không ai nói gì.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói của Hàn Minh Thư, Đậu Nành lập tức đúng dậy, sau đó nhanh chóng chạy về phía cô.
“mẹ ~”
Nhìn thấy cậu bé chạy bổ vào ôm hai chân của cô, nhưng lúc tiến lại sát Hàn Minh Thư lại tức giận mà dừng lại.
Oa!
Sau khi Đậu Nành dừng lại nhìn Hàn Minh Thư đang đứng trước mặt cậu bé, lại nhớ đến những lời lúc nãy ba nói với cậu bé.
“Sau này, con không được tùy ý tới gần mẹ của con nữa.”
Đậu Nành nghe xong, lập tức ấm ức mà hỏi: “Tại sao cơ chứ?”
Ông ba xấu xa này, không đối tốt với mẹ cũng bỏ đi, lại còn không cho cậu bé đến gần mẹ nữa chứ!
Dạ Âu Thần lạnh giọng: “Lời vừa nãy con không nghe thấy sao? Mẹ của con có em bé rồi, sau này con không được như vậy nữa, đòi mẹ bế, hoặc là bổ nhào vào người mẹ nữa, nghe hiểu không?”
Đậu Nành thực sự rất tức giận, nhưng mà lại không thể không thừa nhận lời ba cậu bé nói là đúng, vừa nãy lời Tống An nói cậu bé cũng đã nghe được rồi.
Bây giờ sức khỏe mẹ thực sự là không tốt, vì vậy cậu bé không thể giống như trước được nữa, bắt mẹ bế cậu bé nữa.
Tức giận thật đấy!
Đậu Nành nghĩ một lát, trực tiếp nói với Dạ Âu Thần.
“Con có thể không lại gần mẹ nữa cũng được. Con là một đứa bé, nhưng ba lại là một người đàn ông rồi, ba cũng không được lại gần mẹ nữa.”
Nghe lời này, Dạ Âu Thần lập tức nhíu mày.
“Ba có chừng mực.”
“Không được!”
Lúc hai ba con đang bởi vì chuyện này mà cạnh tranh vô cùng kịch liệt thì Hàn Minh Thư đẩy cửa bước vào, vì vậy hai ba con vô cùng ăn ý mà không ai lên tiếng.
Dù sao thảo luận việc này không để cho mẹ nghe thấy thì tốt hơn.
Nhưng lúc nhìn thấy Hàn Minh Thư, Đậu Nành lại vô thức mà muốn chạy nhào qua người mẹ, muốn đòi cô bế.
Kết quả lúc chạy đến trước mặt cô, Đậu Nành lại nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người.
Hàn Minh Thư khó hiểu mà nhìn Đậu Nành.
“Làm sao vậy?”
Rõ ràng là cậu nhóc này định ôm lấy cô, đột nhiên lại ngừng lại, chuyện này làm cho Hàn Minh Thư có chút không hiểu.
Đậu Nành chớp chớp đôi mắt trong veo, giọng trẻ con mà giải thích: “Vừa nãy ba nói với Đậu Nành là bây giờ mẹ có em bé rồi, vì vậy không thể lại gần mẹ nữa, để tránh làm em bé bị thương.”
Hàn Minh Thư: “…
Cô vô thức mà nhìn sang Dạ Âu Thần.
Không nghĩ đến hai ba con này lại ngồi trong đây nói chuyện đó hả?
“Không sao đâu, chỉ cần Đậu Nành không đụng đến bụng, thì mẹ sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Hàn Minh Thư đưa tay ra xoa xoa đầu Đậu Nành, khẽ cười mà ngồi xuống.
Giây tiếp theo, Đậu Nành lại ngây ngô mà lắc đầu, ánh mắt tỏ ra vẻ kiên định.