TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1049:

 

Phản ứng đầu tiên của Hàn Minh Thư là đẩy Dạ Âu Thần đang ôm cô ra, Dạ Âu Thần vì không hề đoán được trước, cho nên bị cô đẩy ra, sau đó Hàn Minh Thư lại căng thẳng mà sửa lại quần áo của mình.

 

Trong bóng tối khuông mặt đã hoàn toàn đỏ ửng lên rồi.

 

Mang tay và cổ cũng đang tỏa nhiệt, không ngờ được sẽ bị Đậu Nành bắt gặp mình và Dạm Âu Thần đang thân mật với nhau.

 

Mặc dù Đậu Nành vẫn còn là một đứa trẻ con, nhưng da mặt Hàn Minh Thư mỏng, vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

 

Dạ Âu Thần còn chưa giải quyết được nỗi khổ tương tư của mình đã bị đẩy ra, càng nhíu chặt mày, tiến lên khẽ nói: “Không cần quan tâm nói, chỉ cần chúng ta không phát ra tiếng, nó không biết chúng ta ở đây đâu.”

 

Nói xong, bàn tay to lớn của anh lại ôm Hàn Minh Thư vào lòng.

 

Nhưng mà lần này, Hàn Minh Thư lại không theo ý của anh mà lui lại về sau mấy bước, đẩy anh ra, thấp giọng nói: “Đừng qua đây, để trẻ con nhìn thấy ảnh hưởng không tốt đâu.”

 

Cô vừa sửa lại quần áo của mình, vừa cuống cuồng mà nhìn ra bên ngoài.

 

Quả nhiên là giọng nói của Đậu Nành lại truyền đến.

 

“Mẹ? Ơ, hình như con vừa nghe thấy giọng của mẹ, mẹ, là mẹ sao?”

 

Dạ Âu Thần: Chết tiệt, tên nhóc này là cố ý mà.

 

Nghe thấy giọng nói của Đậu Nành ngày càng đến gần, Hàn Minh Thư hầu như đã có thể xác định được cậu bé đang đi đến của phòng bếp, lúc cô vừa định đi ra ngoài, một đôi bàn tay to lớn lại kéo cô trở lại, cô lại quay lại vào trong vòng tay của Dạ Âu Thần.

 

Trong bóng đêm, Dạ Âu Thần không chút biểu tình nào mà ôm Hàn Minh Thư, lúc định đưa tay ra khóa cửa phòng bếp, đột nhiên nghe tách một cái, công tắc đèn nhà bếp đã bị người ta ấn một cái.

 

Vừa nãy trong phòng bếp tối đen, bây giờ đột nhiên sáng trưng như ban ngày.

 

“Ây, tìm được hai người rồi!”

 

Đậu Nành đứng ở trước cửa phòng bếp, bàn tay nhỏ còn đang ở trên công tắc đèn.

 

Cậu bé mở to đôi mắt long lanh, nhìn thấy Hàn Minh Thư và Dạ Âu Thần đang tình cảm với nhau.

 

Hàn Minh Thư sửng sốt một lúc lâu, bỗng chốc nhớ đến mình đang bị Dạ Âu Thần ôm, mặt liền biến sắc, nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay anh.

 

“Đậu Nành à.”

 

Đậu Nành xoay người: “Mẹ, hai người hơn nữa đêm rồi còn ở trong bếp làm gì vậy ạ?”

 

Hàn Minh Thư: “…”

 

Vấn đề kiều này, cô làm sao mà trả lời được? Cô có thể nói là mình muốn vào uống cốc nước mà thôi, kết quả lại bị Dạ Âu Thần ôm hôn sao?

 

Chắc chắc là không được rồi, sẽ dạy hư trẻ con mất.

 

Hàn Minh Thư hít sâu một hơi, khẽ cười nói: “Mỳ của dì Tiểu Nhan hơi mặn, nên mẹ ngủ đến nửa đêm liền khát nước, muốn đi uống cốc nước, sao Đậu Nành cũng ra đây vậy? Có phải là khát nước rồi không?”

 

Nói xong, Hàn Minh Thư âm thầm khen mình thông minh ở trong lòng, năng lúc ứng biến thực sự không tồi.

 

Nói mỳ của Tiểu Nhan có chút mặt, cô ra đi uống nước, lỡ như Đậu Nành hỏi Dạ Âu Thần đến đây làm gì thì sao, Hàn Minh Thư cũng có thể nói là anh khát nước, cho nên tìm nước uống, không phải là được rồi sao?

 

Nhưng mà Hàn Minh Thư không ngờ được Đậu Nành không ra bài theo hướng đó, cậu bé chớp đôi mắt linh động, vẻ mặt ngây thơ mà nói: “Nhưng mà sao dì Tiểu Nhan và chú Tiêu lại không có tỉnh dậy?”

 

Hàn Minh Thư: “…”

 

Cô cảm thấy được nụ cười bên khóe môi cô cứng lại, có những lúc con trai mình quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt, nếu như cậu bé là một đứa ngốc nghếch chút, vậy thì lúc này nghe lời của mình, chắc sẽ gật đầu, nói mình cũng muốn uống nước.

 

Cũng không biết là do liền tâm với mẹ hay là sao nữa, Hàn Minh Thư vừa nghĩ như vậy xong, Đậu Nành đột nhiên mở miệng nói: “mẹ, con cũng muốn uống nước.”

 

Hàn Minh Thư liền hồi phục lại tinh thần, gật đầu: “Được, mẹ lấy nước cho con, con đợi chút.”

 

Nói xong, Hàn Minh Thư lập tức quay người rót nước cho Đậu Nành.

 

Làm bộ thì làm bộ cho trót, cô rót hai cốc nước, một cốc đưa cho Dạ Âu Thần, một cốc đưa cho Đậu Nành.

 

Nhưng mà cô lại không biết là lúc cô quay lưng rót nước, Dạ Âu Thần và Đậu Nành đã đấu mắt trong không trung, đã trải qua một trận va chạm vô cùng kịch liệt.

 

Một lát sau, Dạ Âu Thần có thể xác định được, tên nhóc này thực sự là cố tình.

 

Anh nhếch môi, bộ dáng tươi cười u ám.

 

“Không phải là con ngủ rồi sao? Sao lại thức dậy rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi