Chương 1060:
“Hôm nay ông ngoại và Vu Ba đến đây, có chuyện gì không ạ?”
“Sao? Căn nhà này là của cô? Tôi không thể đến à?”
Vu Ba liền cười nói: “Ông chủ muốn đến thăm cháu ngoại của ông ấy ~”
Lúc đầu Uất Trì Thần không có ý định nói, ai biết Vu Ba lại dùng một câu nói hết ý nghĩ trong lòng ông ta ra, Uất Trì Thần lập tức cảm thấy xấu hổ không nhịn được, nghiêm nghị quát lớn: “Vu Ba!”
Vu Ba lại không sợ ông ta chút nào, tiếp tục mỉm cười: “Da mặt của ông chủ mỏng cho nên tôi chỉ nói thay cho ông chủ thôi mà.”
“Vu Ba! Anh nói bậy bạ gì đó?”
Khuôn mặt của Uất Trì Thần xấu hổ đến đỏ bừng, vừa giận vừa vội giải thích: “Rõ ràng là anh gọi tôi đến, bây giờ lại nói cái gì vậy?”
“Vâng vâng vâng!” Vu Ba gật đầu: “Là tôi gọi ông chủ tới, không sai.”
Nếu như sáng sớm sau khi Uất Trì Thần rời giường vẫn ngẩn người thất thần, đồng thời luôn hỏi đi hỏi lại ông ta chuyện xảy ra tối hôm qua là thật sao? Tại sao ông ta luôn cảm thấy không chân thực như vậy?
Vu Ba có thể hiểu được loại cảm giác đột nhiên có cháu chắt này, mà đối với Uất Trì Thần mà nói, ông ta đã lẻ loi một mình quá lâu, nay đột nhiên lại có người nhà, lại có cả cháu ngoại, loại cảm giác vừa mừng vừa sợ kia cũng không phải người thường có thể trải nghiệm.
Vu Ba đã nói với ông ta rất nhiều lần đây là sự thật, thế nhưng bộ dáng của Uất Trì Thần hoàn toàn không hề tin tưởng, sau đó Vu Ba liền mở miệng đề nghị, để ông chủ tự mình tới xác nhận một chuyển không được sao.
Uất Trì Thần lập tức cảm thấy đề nghị này của Vu Ba cũng tốt liền đồng ý.
Thế nhưng không nghĩ tới mới đi đến nơi này, thế mà Vu Ba lại bán đứng ông ta, làm sao ông ta có thể thừa nhận rằng mình muốn đến đây chứ? Như vậy không phải sẽ trở thành trò cười trong mắt Hàn Minh Thư sao?
Dù sao trước một loạt chuyện ông ta đã làm trước đây, đột nhiên hiện tại lại chấp nhận, cảm giác như đang đánh vào mặt mình. Hàn Minh Thư không ngại thái độ của Uất Trì Thần là gì, đối với cô bây giờ mà nói, thái độ bây giờ của Uất Trì Thần thật ra cũng khá tốt, chí ít cũng không giống như lần đầu tiên gặp mặt, trực tiếp để Vu Ba viết chi phiếu khuyên cô rời đi.
Hiện tại chỉ là ngoài miệng nói không muốn nhận cô mà thôi, thế nhưng nhìn khuôn mặt khao khát muốn gặp Đậu Nành và tâm trạng chờ mong của ông ta, Hàn Minh Thư đều cảm giác được.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Hàn Minh Thư lại tốt hơn mấy phần, cười nhạt một tiếng giải thích nói: “Vậy mọi người tới không đúng lúc rồi, Đậu Nành và Âu Thần vừa mới ra ngoài, không có ở trong nhà đầu.”
Nghe vậy, mặt của Uất Trì Thần liền đen.
Ông ta đến tìm Đậu Nành, ai mà biết thế mà Đậu Nành lại không có ở chỗ này, Uất Trì Thần lập tức cảm thấy vô cùng thất vọng.
Vu Ba hỏi: “Bọn họ ra ngoài làm gì vậy?”
Hàn Minh Thư tỉnh ngủ liền phát hiện bọn họ không có ở trong nhà, đương nhiên là không biết bọn họ ra ngoài làm cái gì, cho nên sau khi Vu Ba hỏi vấn đề này, Hàn Minh Thư liền đưa mắt nhìn sang Tiểu Nhan ở bên cạnh.
Thuận theo ánh mắt của cô, ánh mắt của ba người trong phòng đều rơi lên mặt Tiểu Nhan. Tiểu Nhan lập tức có một loại cảm giác được người khác kỳ vọng, hơn nữa còn có chút khẩn trương, cô ấy liền hít sâu một hơi, sau đó nói: “Cái kia…
Cậu Dạ Âu Thần muốn ra ngoài, tôi cũng…
Không dám hỏi cậu ấy muốn ra ngoài làm gì a? Huống hồ, thân phận của tôi đi hỏi cũng không quá phù hợp.”
Nói xong, khóe miệng của Tiểu Nhan còn hơi kéo ra.
Ánh mắt của Uất Trì Thần và Vu Ba lóe lên một tia thất vọng, một giây sau liền nghe thấy Uất Trì Thần hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu cháu ngoại của tôi đã không có ở đây, vậy thì trở về thôi!”
Nói xong, ông ta quay người đi ra phía ngoài, Vu Ba chỉ có thể cho Hàn Minh Thư một nụ cười làm lành: “Thật có lỗi quá mợ Hàn Minh Thư, tôi phải đưa ông chủ trở về rồi.”
Hàn Minh Thư cười gật đầu: “Được, trên đường nhớ chú ý an toàn”
Uất Trì Thần đang đi ở phía trước nghe nói như thế thì dừng bước chân lại, sau đó quay đầu nhìn Hàn Minh Thư, trong mắt lóe lên một tia tức giận.
Tất nhiên là Hàn Minh Thư có thể cảm thấy ánh mắt này, cô hơi nghi hoặc một chút dùng ánh mắt hỏi thăm lại.
Vừa rồi cô nói gì sai sao? Đáng tiếc Uất Trì Thần cũng không cho cô biết đáp án, hầm hừ rồi quay người rời đi.
Rất nhanh, cửa lớn đóng rầm một tiếng.
Hàn Minh Thư quay đầu nhìn về phía Tiểu Nhan ở bên cạnh, cắn cắn môi dưới của mình: “Làm sao tôi lại có cảm giác là Cánh cửa này đóng lại giống như có chút tức giận nhỉ?”