“Thằng nhóc thối! Cháu vô duyên vô cớ đánh người ta bị thương như vậy, lại không một lời giải thích, cháu là muốn phá hủy nhà họ Dạ sao!?”
Dạ Y Viễn ở bên cạnh khuyên nhủ ông cụ Dạ đang nổi giận: “Ông nội, Âu Thần làm việc đều có lý do riêng của mình. Trước kia chưa từng thấy cậu ấy trừng trị người này, có lẽ lần này Lục Chiêu thật sự giẫm trúng đuôi của Âu Thần. Âu Thần, ít nhất cậu cũng nên nói tình huống cho người nhà biết, rốt cuộc Lục Chiêu đắc tội gì với cậu?”
“Hừ, dựa vào mấy người thì có tư cách gì biết chuyện của tôi?” Thái độ của Dạ Âu Thần vô cùng kiêu căng, không đặt ông cụ Dạ và Dạ Y Viễn vào mắt, nhưng Thẩm Cửu đứng bên cạnh
lại biết, anh là không muốn kéo cô xuống nước.
Lần trước cô đứng ra nói chuyện bị anh ngăn cản, lúc đó Thẩm Cửu đã biết, Dạ Âu Thần không muốn liên lụy đến cô.
Nhưng mà… không có lý do gì để anh ngăn cản những chuyện này cho cô?
Cô hẳn nên đứng ra, cô không cần lần nào Dạ Âu Thần cũng đỡ đạn thay mình.
Nghĩ đến đây, trước khi ông cụ Dạ nổi giận lần nữa, Thẩm Cửu đứng ra.
“Bởi vì liên quan đến cháu.” Thẩm Cửu đứng ra, mặc dù cơ thể nhỏ gầy nhưng cô lại chắn trước người Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần sững lại, lông mày nhíu chặt.
“Từ khi nào đến lượt cô nói chuyện rồi hả?”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Cửu tái
nhợt, anh lại muốn lấy chuyện cô là người ngoài đến chèn ép cô sao? Nhưng lần này Thẩm Cửu lại không muốn để anh gánh thay mình nữa, thế là cô cướp lời: “Là bởi vì Lục Chiêu bắt cóc cháu!”
Đọc full tại
nhé
“Cái gì?” Dạ Y Viễn giật mình: “Em dâu, em nói Lục Chiêu bắt cóc em? Chuyện này…”
Ánh mắt tinh tường của ông cụ Dạ nhìn cô chằm chằm: “Bắt cóc cháu? Chuyện từ khi nào?”
Không đợi Thẩm Cửu lên tiếng, Dạ Âu Thần đã lái xe lăn đến rồi, Thẩm Cửu sợ anh lại muốn đứng ra chịu mắng thay mình, trước khi anh lên tiếng đã cướp lời: “Ngay tối qua, anh ta bắt cóc cháu ngay trong tiệc rượu.”
Dạ Âu Thần nhíu mày: “Đáng chết!”
Người phụ nữ này nghĩ cái gì vậy? Dạ Âu Thần anh là loại người cần người
khác che chở trước mình sao?
“Ông cụ, cháu biết có lẽ ông sẽ cảm thấy lời cháu nói không thể tưởng tượng nổi, nhưng Lục Chiêu thật sự bắt cóc cháu, hơn nữa anh ta nói lời ác độc, tấn công Dạ Âu Thần. Nếu như là ông, chắc chắn ông cũng không muốn nhìn thấy cháu mình bị người khác tấn công như thế?” Nói đến đây, Thẩm Cửu thoáng nhìn Dạ Âu Thần, cô không phải không cảm giác được ánh mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thần, chỉ là cô không thể lại nhìn Dạ Âu Thần ôm hết tất cả nữa.
“Lúc trước cháu đã muốn nói, nhưng vẫn luôn không có cơ hội, lần này cháu nói ra rồi, ông sẽ không trách Âu Thần nữa chứ?”
Ông cụ Dạ nheo mắt nhìn cô chằm chằm, không nói gì.
Trái lại là Dạ Y Viễn, căng thẳng bước
lên hỏi thăm: “Lục Chiêu bắt cóc em sao? Em có bị thương ở đâu không?”
Thẩm Cửu vội lui về sau một bước, lui đến bên cạnh Dạ Âu Thần, khẽ trả lời: “Không bị thương, là Âu Thần đã cứu tôi.
Đọc full tại
nhé
Thẩm Cửu lại liếc nhìn ông cụ, thấy ông ta vẫn đang nhìn mình, cũng không có ý tứ gì khác.
Thẩm Cửu đành phải dựa theo những lời ngày đó Dạ Âu Thần nói với mình mà giải thích với ông cụ Dạ: “Hơn nữa đối với chuyện hợp tác mà nói, Lục Chiêu này thường xuyên không làm việc theo lẽ thường, lần này hạng mục Dạ thị chúng ta hợp tác với Lục Thị là một hạng mục cần phải tiến hành lâu dài, cháu đã điều tra, cũng là công ty hợp tác giống vậy, tập đoàn Phương thị càng đáng hợp tác hơn tập đoàn Lục thị!”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần không khỏi nhướng mày đánh giá Thẩm Cửu.
Người phụ nữ này… thông minh hơn anh tưởng tượng nhiều, thế mà cũng đã nhìn ra điểm này.
A ~ Không hổ là người phụ nữ của Dạ Âu Thần anh.
Thế là đáy mắt đen nhánh của Dạ Âu Thần tăng thêm một chút vui vẻ.
“Hi vọng ông có thể thông cảm một chút.” Thẩm Cửu lại nói thêm một câu.
“Đã nghe chưa ông già?” Dạ Âu Thần bổ thêm một câu.
Sắc mặt Thẩm Cửu thay đổi, tay đút trong túi Âu phục không tự chủ nắm chặt, tên khốn kiếp này, khó khăn lắm cô mới nói nhiều như vậy, kết quả anh nói một câu đó, không phải là có ý định muốn người ta tức chết sao?
Thế là Thẩm Cửu đẩy Dạ Âu Thần ra
đằng sau, rồi lại chạy lên.
“Ông cụ, thật sự xin lỗi, nhưng lần này bàn chuyện hợp đồng với Lục Thị không thành cũng không gây tổn thất gì đến Dạ thị, trái lại còn là một loại lợi nhuận, chỉ cần giành được hợp tác với Phương thị.”
Nghe vậy, ánh mắt khôn khéo của ông cụ nhìn thẳng vào cô: “Cháu có nắm chắc không?”
Thẩm Cửu sững sờ, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, rõ ràng cô đã chuẩn bị tâm lý rất tốt rồi.
Thẩm Cửu trả lời: “Cháu sẽ cố gắng.”
Dạ Âu Thần lại nhíu mày, vừa định nói gì đó, lại bị Thẩm Cửu cướp trước, nói với anh: “Vậy chúng ta về phòng trước đi.”
Sau đó không đợi ông cụ hoàn hồn, Thẩm Cửu quay người đẩy Dạ Âu Thần
rời đi.
Có thể nói toàn bộ quá trình xảy ra chưa đến ba phút, nếu như mặc kệ cho Dạ Âu Thần nói chuyện với ông cụ Dạ, có lẽ ông cụ sẽ lại phải tức giận rồi.
Bước vào thang máy, giọng nói lạnh lùng của Dạ Âu Thần vang lên.
“Ai bảo cô tự quyết định?”
Sắc mặt Thẩm Cửu hơi thay đổi, giải thích: “Dù sao chúng ta cũng chuẩn bị hợp tác với Phương thị, không phải sao?”
“Vì vậy cô dùng việc này ra ngăn cản?”
Thẩm Cửu mím môi: “Tôi sẽ cố gắng bàn chuyện hợp tác với Phương thị, xin lỗi…”
Xin lỗi? Ánh mắt Dạ Âu Thần lại lạnh
thêm mấy phần: “Ai bảo cô nói xin lỗi?”
“Vậy… anh muốn tôi nói cái gì?” Thẩm
Cửu phát hiện ra, dường như mình làm gì trước mặt Dạ Âu Thần cũng là không đúng, nói cái gì cũng có thể bị Dạ Âu Thần phản đối.
Dạ Âu Thần ngước mắt nhìn cô.
Thân hình nhỏ gầy của cô bị bọc trong Âu phục, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ánh mắt kia sạch sẽ trong veo, lại mang theo một chút yếu ớt.
Hoàn toàn không cách nào liên tưởng đến dáng vẻ cô nói chuyện thay anh ở trước mặt ông cụ Dạ lúc trước.
Ánh mắt Dạ Âu Thần khẽ động: “Đến đây.”
Thẩm Cửu hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nghe lời anh mà cất bước đi đến.
“Anh muốn làm… gì…” Còn chưa nói xong, bàn tay Dạ Âu Thần đã đưa đến, kéo cô vào trong ngực mình. Thẩm Cửu
không đoán trước được, cả người ngã ngồi lên trên đùi anh.
“Nghe đây, bất cứ lúc nào cũng đừng che ở phía trước tôi.”
Đọc full tại
nhé
Thẩm Cửu ngỡ ngàng nhìn anh.
“Mặc kệ là chuyện của Lục Chiêu lúc trước, hay là tôi tranh cãi với ông già, người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi, chỉ cần đứng sau lưng tôi là được rồi.”
Cái gì? Thẩm Cửu trừng to mắt.
Cho rằng mình nghe nhầm… cô giơ tay che miệng mình.
Anh nói, cô là người phụ nữ của Dạ Âu Thần anh?
Thật sự… sao?
“Vẻ mặt này của cô là thế nào?” Dạ Âu Thần bất mãn nhìn cô chằm chặp, đôi mắt nguy hiểm híp lại.
Thẩm Cửu máy móc nói: “Anh, anh
vừa mới nói… tôi là người phụ nữ của anh?”
Dạ Âu Thần không vui, bóp lấy cằm cô, hỏi lại cô: “Ngủ cũng đã ngủ rồi, cô còn muốn phủ nhận? Hay là nói, cô còn muốn trở lại bên cạnh người chồng trước kia?”
Thẩm Cửu ngỡ ngàng: “Tôi…” “Không cho phép!”
Ánh mắt Dạ Âu Thần nặng nề, trong bóng đêm tĩnh lặng tụ thành một màu, giọng nói lạnh lẽo mà cuốn hút êm tai: “Sau này không cho phép cô qua lại với người đàn ông khác, nghe thấy không?”
Thẩm Cửu ngây dại, bờ môi giật giật: “Bởi vì… chúng ta từng ngủ với nhau, vì vậy anh thừa nhận tôi là người phụ nữ của anh sao?”