“Làm sao?” Dạ Âu Thần nguy hiểm nheo mắt lại: “Cô có ý kiến gì sao?”
Thẩm Cửu bị dọa hết hồn, theo bản năng rũ mắt xuống: “Không, không có.”
Chỉ là cô cảm thấy rất kỳ lạ, Dạ Âu Thần này… Rõ ràng trước kia ghét cô như vậy, chả nhẽ bởi vì sau khi ngủ cùng với cô, nên mới thay đổi suy nghĩ? Điều này nghe có vẻ không thể tin nổi.
Cô rất muốn đi hỏi anh một chút, anh có phiền không khi mà đứa bé ở trong bụng mình không phải con ruột của anh?
Nhưng khi lời đến miệng, Thẩm Cửu lại nuốt vào.
Cô đang trông đợi cái gì chứ? Anh vốn không thích đứa bé này, trước còn muốn cô đi phá thai, nhưng mà không
biết tại sao sau đó Thẩm Cửu đột nhiên thay đổi quyết định, nhưng mà bọn cô cũng đã làm giao dịch với nhau, nửa năm sau cô phải rời khỏi đây.
Trở về phòng, Thẩm Cửu trở nên im lặng.
Nhớ
nhé, chúc luôn vui vẻ
Dạ Âu Thần trả lại cô hai cái điện thoại di động.
“Là người phụ nữ kia đưa cho cô?”
Lúc đầu Thẩm Cửu hơi sững sờ, sau khi biết được người phụ nữ mà anh đang nhắc đến là ai, nhíu mày nói: “Anh không được nói cô ấy như vậy, Mai Linh có tên!”
Nói xong cô dùng dấu vân tay mở điện thoại di động của mình, hỏi: “Anh không có động chạm linh tỉnh vào điện thoại của tôi chứ?”
Giữa hai hàng lông mày của Dạ Âu Thần ẩn hiện lửa giận: “Có bí mật gì
không muốn người khác nhìn sao?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu ngước mắt nhìn anh: “Không có bí mật gì cả, chỉ là tôi không muốn người khác nhìn trộm chuyện riêng tư của mình, chính anh cũng có riêng tư đúng chứ?”
Dạ Âu Thần cười nhạt: “Cô nói chuyện riêng tư giữa hai vợ chồng với tôi?”
Thẩm Cửu: “…”
Bọn họ không phải là vợ chồng theo giao dịch sao? Cũng không phải là vợ chồng thật.
Nhưng mà cô cũng không nói với Dạ Âu Thần nữa, chỉ xoay người cất điện thoại đi, sau đó đứng dậy cầm quần áo: “Tôi đi tắm.”
Sao đó vào phòng tắm.
Tắm nước nóng xong, Thẩm Cửu lại quay trở về với chiếc giường nhỏ của
mình.
Dạ Âu Thần không ở trong phòng, cô vội vàng trốn trong chăn rồi mở điện thoại di động vào mesenger, xem lại lịch sử trò chuyện của cô với Hàn Mai Linh.
Đúng lúc thấy Hàn Mai Linh gửi tin nhắn cho cô.
[Cửu Cửu, ngày mai cậu có rảnh không? Chúng ta gặp mặt đi.]
Thấy tin này, Thẩm Cửu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
[Sao vậy.]
[Cuối cùng cậu cũng trả lời tớ, tớ còn tưởng cậu không có để ý tới tớ.]
[Mai Linh?]
[Không, tớ có chuyện muốn nói với cậu.]
[Được, ngày mai lúc tan làm.]
Sau khi hai người hẹn xong xuôi,
Thẩm Cửu nhanh chóng xóa toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện, thấy ô tin nhắn trống rỗng, trái tim Thẩm Cửu cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cất điện thoại di động đi, Thẩm Cửu đắp chăn chuẩn bị đi ngủ.
Có lẽ là tối hôm qua quá mệt mỏi, cho nên Thẩm Cửu chìm vào giấc ngủ cực nhanh.
Ngủ đến nửa đêm, Thẩm Cửu cảm thấy trên môi có cảm xúc mềm mại, nhưng lại biến mất rất nhanh.
Cô lật người, ngủ tiếp. Ngày thứ hai.
Lúc Thẩm Cửu tỉnh lại, Dạ Âu Thần đã đi ra khỏi phòng tắm.
Bình thường là cô dậy sớm hơn Dạ Âu Thần, nhưng mà hôm nay cô lại…
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhanh chóng đứng dậy vào phòng tắm rửa
mặt, giọng nói trầm và lạnh của Dạ Âu Thần từ bên ngoài truyền nào: “Tốc độ nhanh lên một chút.”
Thẩm Cửu dừng lại, gật đầu theo bản năng.
Chờ cô sắp xếp xong, nghĩ rằng Dạ Âu Thần đã rời đi, nhưng cô lại không ngờ rằng anh vẫn còn ở bên ngoài chờ mình.
“Sao anh… vẫn còn ở đây?” Thẩm Cửu kỳ lạ hỏi.
Vẻ mặt của Dạ Âu Thần hơi khó chịu, lúc nói chuyện lại hơi tức giận.
“Đây là phòng của tôi, tôi không thể ở đây được sao?”
“Không, ý tôi là… Sao anh vẫn chưa đến công ty?”
Trước kia vào lúc này anh đã rời đi, Thẩm Cửu đều chờ sau khi anh rời đi mới ngồi xe buýt đi làm.
Gân xanh trên trán Dạ Âu Thần nổi
lên: “Đến đẩy tôi.”
“Uh.” Đối với mệnh lệnh của anh Thẩm Cửu không có phản kháng lại, ngoan ngoãn di đến đẩy anh xuống tầng, sau đó đưa anh lên xe, rồi chuẩn bị rời đi.
Lúc Thẩm Cửu muốn xuống xe, sau lưng lại truyền đến giọng nói lạnh như băng của Dạ Âu Thần: “Đi đâu?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu quay đầu lại: “Ngồi xe đi làm…”
Môi Dạ Âu Thần cong lên nụ cười giễu cợt: “Cô không ngồi xe tôi? Không phải là định bắt xe buýt trước mặt tôi chứ?”
Thẩm Cửu không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không có nhiều, lại quay về ngồi bên cạnh anh.
Đến công ty, có không ít người nhìn thấy Thẩm Cửu bước xuống từ xe của Dạ Âu Thần, cũng không nhịn được mà
xì xào bàn tán. “Chuyện gì xảy ra vậy? Đó không phải
là trợ lý Thẩm sao? Sao cô ấy lại bước xuống từ xe của cậu cậu Dạ vậy?”
“Đúng vậy, không phải cậu Dạ từ nhà họ Dạ đến sao? Sao trợ lý Thẩm lại ở chung với anh ấy chứ? Chẳng nhẽ có bí mật gì ở trong này?”
“Trước kia cậu Dạ cũng không có trợ lý nữ nào, tự nhiên trợ lý Thẩm từ đâu chui ra, cuối cùng lại thành trợ lý của cậu Dạ, bây giờ còn xuống xe cùng anh ấy, he he, loại phụ nữ này cũng chỉ trèo lên giường là giỏi, bản lĩnh thật sự cũng không có.”
“Chậc chậc, tôi nói chứ sao cô ấy lại có thể trở thành trợ lý được vậy, nhìn bộ dạng kia cái gì cũng không có, dáng dấp lại còn khó coi, cũng không có vóc người, sao Cậu Dạ lại nhìn trúng cô ấy chứ?”
“Ha, cậu Dạ chúng ta dù là tổng giám đốc của Dạ thị, nhưng mà dù sao anh ấy cũng chỉ là một tên tàn phế thôi, hơn nữa nghe nói anh ấy không lên được! Cũng không biết người đàn bà này lại dùng thủ đoạn gì.”
Nhớ
nhé, chúc luôn vui vẻ
“Suyt, chuyện cậu Dạ tàn phế không lên được vẫn luôn là điều cấm ky, cậu lại dám nói ra, muốn chết sao?”
“Sợ cái gì mà sợ, chúng ta chỉ nói một chút thôi, cậu Dạ lại không có nghe được.”
Đẩy Dạ Âu Thần đến thang máy riêng của tổng giám đốc, Thẩm Cửu cảm giác được dọc theo con đường này nhận được rất nhiều ánh mắt, không cần quay đầu lại cô cũng có thể cảm nhận được đám người đó đang túm lại bàn tán.
Nhất định là đang nói về quan hệ giữa cô và Dạ Âu Thần.
Cô nhìn phần gáy của Dạ Âu Thần phía trước, không hiểu sao đột nhiên anh lại bảo cô ngồi cùng xe với anh đến công ty, chẳng nhẽ là vì…
Nghĩ đến sự kiện kia, sắc mặt của Thẩm Cửu hơi thay đổi.
Nếu như quan hệ giữ cô và Dạ Âu Thần thay đổi bởi vì chuyện này, vậy cô tình nguyện không muốn xảy ra.
Mặc dù không biết tại sao, có thể là Thẩm Cửu chỉ là theo bản năng chống đối việc cô và Dạ Âu Thần bởi vì chuyện đó mà tạo nên quan hệ.
Vô cùng mâu thuẫn.
Nhớ
nhé, chúc luôn vui vẻ
Đẩy Dạ Âu Thần vào phòng làm việc, Thẩm Cửu vào phòng để đồ ăn rót cà phê cho anh.
Lúc Thẩm Cửu vào đưa cà phê cho anh, chú ý đến anh mắt của Dạ Âu Thần, tránh đi.
“Nếu không còn chuyện gì khác, vậy tôi ra ngoài làm việc trước đây.”
Nói xong, Thẩm Cửu không chờ anh trả lời đã vội vàng trở về chỗ ngồi của mình.
Dạ Âu Thần nhìn bóng người của cô, giống như là mang theo ý chạy trốn, không khỏi nheo mắt lại.
Cô giống như là đang chạy trốn anh? Tại sao?
Thẩm Cửu dùng cả buổi sáng để tìm hiểu cách thức của tập đoàn, đến giờ ăn mới xuống tầng ăn cơm.
Cô hoàn toàn quên mất chuyện buổi sáng cô và Dạ Âu Thần đi cùng nhau, đến lúc vào phòng ăn nhìn những ánh mắt khác thường kia, cô mới lấy lại tỉnh thần.
“Ồ, đây không phải là trợ lý Thẩm sao?”
Có hai ba cô gái cùng nhau ngồi xuống trước mặt cô.
“Cũng đã dụ dỗ tổng giám đốc Dạ rồi, sao lại còn xuống đây ăn vậy?”
“Trời ơi, dụ dỗ là dụ dỗ, nhưng mà dù sao cũng không phải là chủ nhân, không xuống phòng ăn ăn, chả nhẽ cô ta còn muốn đến nhà họ Dạ ăn cơm sao?”
Thẩm Cửu: “…” Có chuyện gì sao?