TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1129:

 

Ây da, thực sự là anh ấy khó mà làm được người quá.

 

Chủ ý là tốt, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng của anh như muốn nuốt sống anh ấy, liền mềm nhũn mà sợ hãi.

 

“Em đang hỏi anh đấy.”

 

Người phụ nữ đứng trước mặt kia lại vang lên, trong nháy mắt Kiệt Sâm liền cảm nhận được sự tức giận và hung giữ của Dạ Âu Thần đã vơi đi một nửa.

 

Uây.

 

Đây là sức mạnh của tình yêu sao? Kiệt Sâm cảm thán một câu trong lòng, sau đó không kiêng nể mà đánh giá Hàn Minh Thư.

 

Theo hiểu biết của anh ấy, mẹ của Dạ Âu Thần đã mất sớm rồi, mà từ trước đến nay người nhà họ Dạ cũng không có tình cảm gì đáng nói, còn chưa nói đến là trở mặt thành thù.

 

Vì vậy không thể là muốn lấy lại trí nhớ về người nhà được.

 

Vậy khả năng duy nhất, đó chính là người phụ nữ này.

 

Không nghĩ tới, trước đây bạn thân của mình lạnh lùng như vậy, lại có lúc phải muốn sống muốn chết vì một người phụ nữ. Ừm, còn xinh đẹp hơn so với anh tưởng tượng, quan trọng là khí chất rất được.

 

Bạn thân của anh ấy thích kiểu phụ nữ như thế này sao?

 

Nhìn có vẻ tất có khí chất, nhưng mà giọng điệu nói chuyện lúc nãy hình như không mỏng manh lắm, ngược lại rất kiên cường khí khái.

 

Xem ra, bạn thân của anh ấy gặp nạn rồi.

 

Quả nhiên, Dạ Âu Thần căn bản không dám quay đầu nhìn Hàn Minh Thư, chứ đừng nói là nhìn thẳng vào mắt cô.

 

Không gian xung quanh bỗng chốc an tĩnh lại, rõ ràng không ít người đang ở đây, nhưng lại yên tĩnh giống như là không hề có tiếng hít thở.

 

Dạ Âu Thần vẫn không trả lời câu hỏi của Hàn Minh Thư, Hàn Minh Thư vốn dĩ chỉ đứng yên một chỗ, thấy anh không trả lời lại, dứt khoát bước đến chỗ anh.

 

Mọi người đều nín thở nhìn, bầu không khí xung quanh dường như đã đóng băn vậy.

 

Căn phòng vốn đã không ấm áp rồi, giờ lại càng trở nên lạnh lão.

 

Đi đến chỗ không cách xa Dạ Âu Thần lắm, Hàn Minh Thư liền dừng lại, cô nhìn lên mặt nước: “Là không dám nói, hay là khinh thường không muốn nói?”

 

Mấy chữ khinh thường kia đã làm cho Dạ Âu Thần nhíu chặt mày, mím chặt môi, anh chậm rãi xoay người lại, trốn tránh ánh mắt cảu Hàn Minh Thư.

 

Lúc này Kiệt Sâm ho nhẹ một tiếng: “Hay là chúng ta đi ra trước đi?”

 

Nói xong, anh ấy liền đi thẳng ra ngoài, những người khác cũng không muốn xấu hổ tiếp tục đứng ở đây nữa, vì vậy cũng đi theo anh ấy rời khỏi.

 

Lúc đi đến ngoài cửa, một trận gió lạnh thổi đến, Tiểu Nhan theo bản năng mà lấy tay ôm lấy mình, Tiêu Túc đứng ở bên cạnh cô ấy thấy vậy, buột miệng nói ra một câu: “Lạnh sao?”

 

Hỏi xong, cậu ta liền cởi áo trên người ra, vứt lên người Tiểu Nhan.

 

“Cô vừa mới hạ sốt xong, vẫn nên chú ý giữ ấm, đỡ tránh lại sốt nữa.”

 

Hàn Thanh khẽ liếc mắt nhìn lên chiếc áo khoác trên người Tiểu Nhan.

 

Tiểu Nhan sững sờ, đại kháo là cô không ngờ Tiêu Túc sẽ cởi áo khoác khoác lên cho cô.

 

Bởi vì áo khoác là cởi từ trên người cậu ta ra, cho nên áo khoác vẫn còn mang theo hơi ấm, sau khi khoác lên vô cùng ấm áp.

 

Sau khi cô ấy sửng sốt mấy giây thì ý thức cũng trở về, Tiểu Nhan vô ý thức nhìn về phía của Hàn Thanh.

 

Hàn Thanh vẻ mặt không đổi đưng sở đó, căn bản không hề phản ứng chuyện Tiêu Túc khoác áo khoác cho cô ấy.

 

Điều này khiến Tiểu Nhan có hơi thất vọng, nhưng mà dù sao đối phương cũng là Triệu Húc, cho nên cô ấy không cảm thấy có gì là không đúng, anh ấy không thèm để ý nhưng không có nghĩa là cô ấy muốn tiếp tục như vậy.

 

Thế là Tiểu Nhan nhìn về phía Tiêu Túc, nở một nụ cười cảm kích.

 

“Cảm ơn anh, nhưng mà tôi không lạnh”

 

Nói xong, cô ấy scoiwr áo khoác ra đưa cho Tiêu Túc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi