TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1142:

 

Cửa sổ xe bỗng nhiên bị người gõ một cái, Tiêu Túc liếc mắt nhìn thấy Kiệt Sâm đang đứng bên ngoài cửa sổ.

 

Sau đó anh ta mở cửa xe ngồi vào.

 

“Nè, người anh em, lúc này cậu còn không đi theo, ngồi ngu ngơ ở đây làm gì?”

 

“Có thuốc lá không?”

 

Thuốc lá?

 

Kiệt Sâm vừa nghe đến chữ đó thì bỗng dưng bật cười.

 

“Tôi nói nè, cậu như thể có được không? Người phụ nữ kia đã chạy theo người đàn ông khác rồi, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu là đàn ông thì nhanh theo sau đi, đừng quan tâm tới những thứ không có kia, tiến lên nắm chắc mới là thật”

 

Nắm chắc?

 

Lúc Tiêu Túc nghe thấy hai chữ bày thì cảm thấy hơi buồn cười, nhưng mà trong lòng phát khổ, toàn bộ lồng ngực tràn đầy cảm giác khổ sở, đến cả miễn cưỡng nở một nụ cười cũng không làm được.

 

“Có thuốc lá không?”

 

Cậu ta lại hỏi lại.

 

Kiệt Sâm: “…”

 

Sau một hồi im lặng, Kiệt Sâm đưa tay sờ xoạng trong túi áo của mình một lúc lâu mới lấy ra được một gói thuốc là đưa cho Tiêu Túc.

 

Tiêu Túc nhận lấy, rút một điều đưa lên miệng cắn.

 

Đợi nửa ngày, Kiệt Sâm vẫn không cho cậu t aluawr.

 

Tiêu Túc cau mày nhìn về phía anh ấy, vẻ mặt Kiệt Sâm vo tôi cười: “Cậu nhìn tôi làm gì? Lúc trước cậu Dạ nhà anh tìm tôi đến gấp như vậy, tôi có quên cái bật lửa cũng không thể trách tôi được đâu nhỉ?”

 

Tiêu Túc: “…

 

Không có bật lửa, anh mang thuốc lá đi làm cái rắm à?”

 

Kiệt Sâm: “Ở đệt, sao cậu lại chửi bayah? Có giỏi thì cậu để chửi trước mặt cô bé kia đi?”

 

“…Cút đi.”

 

Cậu ta không kiên nhẫn ném thuốc lá lại cho Kiệt Sâm, tâm trạng phiền muộn không thuyên giảm, ngược lại còn thêm nóng nảy vì không đạt được mong muốn, vẻ mặt Kiệt Sâm thì trái ngược hoàn toàn với cậu ta, cợt nhả cất thuốc lá đi.

 

“Có có tức giận với tôi cũng vô dụng, thứ nhất tôi không phải tình địch của cậu, thứ hai không phải kẻ thù, thứ ba tôi là anh em tốt của cậu, anh không cảm ơn tôi thì thôi, ngược lại còn nổi cáu với tôi?”

 

Tiêu Túc không nói gì, mím chặt môi. Mời đọc truyện trên truyen99.net Lúc này Kiệt Sâm đột nhiên bu lại, cẩn thận nghiêm túc nhìn chằm chằm anh ta, Tiêu Túc cau ày, phát hiện ánh mắt anh ấy đang nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên mặt mình, trên mặt cậu ta lập tức lộ ra vẻ mất tự nhiên.

 

“Làm cái gì vậy?”

 

Cậu ta lạnh lùng nói một câu, sau đó quay đi, giấu vết sẹo đáng sợ của mình trong bóng tối, Thật ra vết sẹo này đối với cậu ta mà nói cũng không quan trọng như vậy.

 

Nếu như…

 

Đây như không phải trước đây, nếu như cậu ta không thích một người.

 

Đối với cậu ta trước đây mà nói, vết sẹo này chưa được nói đến như một vết thương.

 

Nhưng bây giờ thì sao?

 

Sau khi Tiêu Túc quay đầu đi xong, Kiệt Sâm như lập tức sinh ra tâm trạng của cậu ta, cười nhạo một tiếng: “Vừa rồi tôi nhìn lầm sao? Thế mà cậu không dám để cho tôi nhìn vết sẹo, tôi nói nè người anh em, không phải là cậu vì vết sẹo này mà không dám thể hiện tình cảm với cô bé kia đó chứ?”

 

“Không phải, không phải.”

 

Tiêu Túc phủ nhận rất nhanh.

 

Kiệt Sâm hơi nheo mắt lại, tròng mắt chuyển động rất nhanh, một lát sau cười nói: “Cậu không biết hai phủ định chính là khẳng định à?”

 

“…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi