TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1175:

 

Cuối cùng Dạ Âu Thần chỉ có thể đồng ý để Hàn Mộc Từ đi.

 

Hàn Minh Thư kéo chăn cho anh, sau khi cô xác nhận sẽ không có bất cứ tình huống đặc biệt nào xảy ra với anh, lúc này cô mới an tâm rời khỏi phòng.

 

Hàn Minh Thư đi tìm Tiểu Nhan nhưng cô lại phát hiện Tiểu Nhan đã khóa trái cửa rồi. Hàn Minh Thư không còn cách nào khác là đành gõ cửa. Nhưng gỗ của mấy lần, Tiểu Nhan cũng không ra mở cửa cho cô. Trong lòng Hàn Minh Thư thấp thỏm không yên, chỉ có thể lớn tiếng gọi Tiểu Nhan.

 

Vừa nãy, trồng Tiểu Nhan như sắp khóc, cảm thấy dường như đã chịu nổi tủi thân vô cùng, bây giờ Tiểu Nhân lại đóng cửa tự nhốt mình trong phòng, có lẽ không phải là làm chuyên ngốc nghếch gì đó chứ Nhưng sau khi Hàn Minh Thư gọi Tiểu Nhan, Tiểu Nhân vân không trả lời, Hàn Minh Thư chỉ có thể ra sức gọi tên cô.

 

“Tiểu Nhan, cậu mở cửa trước được không? Có chuyện gì thì nói với tớ, chúng ta có thể nói chuyện, tâm sự mà, cậu đừng có một mình suy nghĩ nhiều quá Điều mà Hàn Minh Thư lo lắng nhất hiện giờ đó chính là Tiểu Nhan sẽ làm những chuyện ngu ngốc.

 

Ngay khi Hàn Minh Thư do dự không tìm được chia khóa mở cửa, thì giọng của Tiểu Nhan từ bên trong cất lên: “Minh Thư, cậu quay về phòng nghỉ ngơi đi, tớ muốn yên tĩnh một mình.”

 

Hàn Minh Thư vừa định quay người đi thì nghe thấy tiếng của Tiểu Nhan nên liền dừng bước, xoay người trở lại. Cô đi về phía cửa một lần nữa, đang giơ tay lên định gõ cửa, chợt nhớ tới lúc nãy Tiểu Nhan có nói là muốn yên tĩnh một mình, lại nghĩ đến lúc trước Dạ Âu Thần cũng có nói với mình như vậy.

 

Cuối cùng Hàn Mộc Từ vẫn quyết định bỏ tay xuống. Có lẽ để Tiểu Nhan yên tĩnh suy nghĩ một mình, sau đó tự xem xét lại tình cảm của bản thân, có thể ngày mai cô ấy sẽ tìm ra được câu trả lời cho riêng mình.

 

Đời người có rất nhiều lúc cho dù nỡ hay không nỡ buông tay, sau cùng vẫn đành phải buông tay.

 

Nếu như việc thích Hàn Thanh lại khiến cho Tiểu Nhan phải đánh mất chính mình, đau khổ tột cùng, vậy thi hôm nay hãy để cô ấy tự nhận ra, sau đó hoàn toàn từ bỏ, đối với Tiểu Nhan mà nói đây có lẽ cũng là một chuyện tốt. Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư liền nhỏ giọng nói: “Được, vậy câu hãy suy ngắm một mình đi, đợi câu nghĩ thông suốt rồi thì nói cho tớ biết, tớ quay về phòng nghỉ ngơi trước đây.”

 

Lúc Hàn Minh Thư trở về phòng nghỉ ngơi, thời gian đi tới đi lui cũng chỉ vỏn vẹn có mười phút.

 

Cô cứ tưởng rằng lúc này Dạ Âu Thần vẫn còn đang thức, không ngờ sau khi cô về tới phòng, Dạ Âu Thần thế mà lại đang nằm trên giường, đã nhắm nghiền mặt chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều.

 

Lúc cô đi vào, Dạ Mạc Thầm cũng không hề nhận Xem ra mấy ngày gần đây anh thật sự đã rất mệt moi roi.

 

Sau khi Hàn Minh Thư tắm xong xuôi liền nhón nhón tay chân leo lên giường, bởi vì sợ sẽ làm Da Âu Thần thức giấc vì vậy đã nằm nép sang một bên, trôi qua một hồi lâu, cô bỗng cảm giác có một đôi tay ấm áp đang đặt lên eo cô, nhân lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì đã ôm choàng lấy cô Hàn Mộc Từ tim đập thình thịch, đang định quay đầu lại thì nghe thấy một giọng nói khe khẽ vang lên: “Không thể xích lại gần một chút sao, em năm xa ra. như thế lở may nửa đêm bị cảm lạnh thì phải làm sao?”

 

“ạnh, không phải là anh đã ngủ say rồi hờ? Sao lai…”

 

Lẽ nào ban nãy anh là đang giả vờ ngủ say t Nhưng mà, hơi thở của anh rõ ràng là đều đặn như vậy. sao có thể…

 

Thật ra Dạ Âu Thần thực sự đã ngủ say rồi, chẳng qua là vừa nãy anh đã bị tiếng nước chảy trong phòng tắm làm cho thức giấc, vốn dĩ anh rất mệt, nhưng mà sau khi nghe thấy tiếng nước chảy, toàn bộ cơ thể lại có cảm giác rạo rực trở lại, càng nghĩ càng không thể tự kìm chế được bản thân.

 

Cho tới khi Hàn Minh Thư tắm xong đi ra, trên cơ thể vẫn còn đang ẩm ẩm và phảng phất mùi hương dịu nhẹ, Dạ Âu Thần liền nằm trên giường giả vờ nhằm nghiền mắt lại, chờ đợi cô lên giường và nằm cạnh bên mình.

 

Ai biết được cô lại cứ thế mà nằm cách anh một khoảng rất xa.

 

Dạ Âu Thần chờ một hồi lâu, cô vẫn không chịu nhích lại gần.

 

Thế là anh liền dứt khoát ôm cô kéo sát lại bên cạnh mình.

 

“Ngủ rồi, chỉ có điều lại vừa tỉnh”

 

Giọng nói của anh cách có rất gần, hơn nữa bởi vị anh đang ôm choàng lấy cô nên Hàn Minh Thư liền lập tức có thể cảm nhận thấy từng nhịp đập nơi ngực anh, hơi thờ ẩm nóng của anh phả vào sau tại cô, làm cô có chút hơi ngứa ngáy, Hàn Minh Thư cảm giác tình huống phát triển theo hưởng này hình như có vẻ không đúng lắm, thế là cô bèn gạt tay anh ra, thì bỗng nghe thấy một tiếng rên hừ của Dạ Âu Thần.

 

“Ngủ thì ngủ đi, anh đừng có động tay động chân.”

 

Cô nhỏ giọng thì thầm.

 

Dạ Âu Thần không trả lời, tay vẫn cứ đặt trên eo của cô, cất giọng khàn khàn nói: “Kể cả ôm ngủ cũng không được sao?”

 

“Không được.”

 

Hàn Minh Thư cự tuyệt anh nói: “Cứ giữ một tư thế như vậy hoài thì em sẽ thấy không thoải mái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi