Chương 1190:
Cũng không biết bao lâu trôi qua, phía sau đột nhiên truyên tới âm thanh trẻ con.
“Bác Vu.”
Âm thanh này nghe rất quen thuộc, Vu Ba theo phản xạ có điều kiện xoay người, sau đó nhìn thấy một cậu nhóc bé nhỏ – Đậu Nành đang đứng trước mặt mình.
“Đậu Nành?”
Vu Ba kinh ngạc đến mức giọng cũng cao lên mấy quãng: “Con, con sao lại ở đây?
Ba và mẹ của con đã đi qua khâu kiểm tra an ninh rồi, lúc nấy con chạy đi đâu vậy? Đi nào, đừng ở lại đây nữa, bác mau chóng đưa con đi gặp ba mẹ, nếu không lát nữa không kịp lên máy bay mất”
Nói rồi, Vu Ba bước lên trước nắm lấy một bên tay Đậu Nành nhanh chóng đi, ai ngờ Đậu Nành vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích: “Bác Vu, bác đi sai hướng rồi, chúng ta phải đi bên này” Đại khái là lo lắng Vu Ba không biết, nên Đậu Nành chỉ tay về phía bên ngoài sân bay, Vu Ba ngơ một lúc, không kịp phản ứng lại ý Đậu Nành là gì, chỉ có thể nói: “Đậu Nành, con chỉ sai rồi, đó là bên ngoài sân bay, khâu kiểm tra an ninh không phải hướng này”
“Không có sai mà” Đậu Nành gật gật đầu: “Chính là bên ngoài sân bay, bác Vu, cháu đã đem hành lý lên xe bác rồi”
Vu Ba:“”..”
Ông ta lại cảm thấy, hình như càng không đúng nữa?
Đậu Nành trước giờ vẫn rất thông minh, sao lúc này lại đem hành lý bỏ lên xe ông? Đây là hành động gì vậy?
Cả mặt Vu Ba ngơ ngác nhìn Đậu Nành.
“Bác Vu, con đã quyết định ở lại với ông cố ngoại rồi!”
“Cái gì?
“Mamii và baba đã hứa với con rồi, chúng ta về nhà tìm ông cố ngoại trước đi.”
Vu Ba bị câu nói của cậu bé làm cho kinh ngạc chưa kịp hoàn hồn lại, vốn dĩ hôm nay ông ta phải đến đây đưa bọn họ đi về nước, sau đó quay về, ai mà biết Đậu Nành lại…
“Đậu Nành này, bác Vu già rồi, chẳng phải trước đây ông ấy không để cho con trở về nước cùng ba và mẹ sao? Sao đột nhiên giữ lại vậy?
Chuyện này…có phải là chủ ý của mình con không?”
Đậu Nành lắc đầu: ‘Đây là chủ ý của mẹ. Dù sao thì con sẽ không về nước cùng họ nữa. Bác Vu, có phải bác không muốn đưa con về nước không?”
Vu Ba phản ứng nhanh lại, nhanh chóng lắc đầu: “Không có chuyện này đâu, con muốn ở lại chắc chăn ông cụ sẽ rất vui vẻ. Chỉ có điều…”
Ông ấy vẫn có chút lo lắng.
Nhưng lúc này Đậu Nành đã ký lên tay ông ấy và bước ra ngoài sân bay.
Khi cả hai lên xe, Vu Ba mới nhớ ra rằng hai người Kièu Trị và La Lo Li đã đi tìm Đậu Nành, vì vậy khi ông ấy đang chuẩn bị gọi điện thoại cho bọn họ thì điện thoại đã kêu lên.
Vu Ba trả lời điện thoại.
“Cậu chủ Kièu Trị.”
“Chú Vu, chú đâu rồi? Tôi đã đi tìm Uất Trì và những người khác, nhưng họ nói khi về thì sẽ biết.
Tình hình bây giờ là thế nào thế? Đứa nhỏ kia bây giờ đang ở đâu?”
Vu Ba chỉ đơn giản nói một chút với Kièu Trị về chuyện này, và sau đó nói: ‘Cậu Kièu Trị, tôi còn muốn đưa cậu chủ đáng kính của chúng ta về để gặp ông cụ, vì vậy không nói nhiều với mấy người nữa. Mấy người mau về sớm đi, trên đường nhớ chú ý an toàn”
Sau đó thì cúp máy.
“Không phải, mấy người có thể đưa tôi cùng…”
Tút tút…
Kièu Trị còn chưa kịp nói xong thì điện thoại đã bị người ta cúp: “Chết tiệt, có cần phải cúp máy nhanh vậy không. Tôi còn muốn xem xem con của người anh em tốt trông như thế nào”
La Lo Li ở bên cạnh nghe vậy thì nghiêng nghiêng đầu: “Nhìn rất giống chủ tịch, có thể nói là giống nhau y đúc”