TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1210:

 

“Không có gì đâu mợ, tôi sẽ chuẩn bị tốt mọi chuyện”

 

“ Ừm “1 Sau khi tắt điện thoại, Hàn Minh Thư ngơ ngác nhìn điện thoại. Thật ra cô biết Tiêu Túc muốn hỏi gì, ngay lúc đó suýt nữa cô đã đáp lại.

 

Nhưng cô vẫn nén được. Cô vẫn không nên nói chuyện Tiểu Nhan từ chức cho Tiêu Túc.

 

Ngày hôm đó, trạng thái tinh thần của cô ấy đã không tốt, nếu bây giờ cô còn cho Tiểu Nhan thêm áp lực thì chỉ càng làm cô ấy thêm khó chịu.

 

Cô ấy cần một không gian để bình tâm lại.

 

Vì thế từ ngày cô ấy từ chức, Hàn Minh Thư đã quyết định không làm phiền cô ấy.

 

Dù sao cô cũng là em của Hàn Thanh.

 

Lỡ như trông thấy cô, Tiểu Nhan sẽ tức cảnh sinh tình thì sao?

 

Cho nên tạm thời cô nên tránh mặt Tiểu Nhan.

 

Sau khi ngắt điện thoại, Tiêu Túc nhìn nó một lúc rồi thở dài, cất vào túi và đi làm việc.

 

Rất nhanh nhà cũ nhà họ Dạ đã được Tiêu Túc gọi người đến quét dọn sạch sẽ. Những món đồ có giá trị vì bỏ hoang nhiều năm, không được bảo dưỡng cẩn thận nên nhìn khá cũ.

 

Nếu không phải Hàn Minh Thư dặn không được dịch chuyển cũng như thay thế thì có lẽ Tiêu Túc đã xử lí chúng.

 

Sau cuộc trò chuyện, Tiêu Túc hiểu rõ ý của Hàn Minh Thư. Cậu ta dặn nhân viên dọn vệ sinh đừng đụng vào đồ trong nhà, chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ thôi.

 

Nhà cũ nhà họ Dạ đã được dọn dẹp xong trong vòng hai ngày. Tiêu Túc đến gặp mặt Hàn Minh Thư, còn Hàn Minh Thư không nói với Dạ Âu Thần mà tự mình đi một chuyến. Mặc dù đã lâu không đến nơi này nhưng khi đứng trong bên trong nhà, nhìn từng cành cây ngọn cỏ thì tâm trạng cô trở nên khá tốt.

 

Cảnh tượng trước đây hiện ra.

 

Từng thứ hiện ra trước mắt.

 

Khi cô vừa gả đến đây đã phải chịu thiệt thòi.

 

Lúc đó, Dạ Âu Thần còn độc mồm độc địa, không đối xử quá tốt với cô, ức hiếp cô nhưng chưa từng để Hàn Minh Thư bị người ngoài ức hiếp cø.

 

Trong tình cảnh không người giúp đỡ, Dạ Âu Thần chẳng khác gì tia nắng ấm áp trong ngày đông giá rét.

 

Vì thế, khi Hàn Minh Thư rời khỏi đây…

 

Có phải cô đã yêu anh không?

 

Nghĩ như vậy, Hàn Minh Thư mỉm cười. Cô cũng không ở trong đó quá lâu, khoảng mười phút liên đi ra ngoài với Tiêu Túc.

 

“Mời mợ lên xe” Tiêu Túc chu đáo mở cửa xe giúp Hàn Minh Thư. Ngay khi Hàn Minh Thư sắp bước vào thì bỗng có một bóng người nhào tới với tốc độ rất nhanh, cô chưa kịp tránh thì Tiêu Túc đã nhanh chóng ngăn cản trước mặt cô. Cậu ta bắt lấy người đó đẩy ra ngoài.

 

Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Hàn Minh Thư giật mình hốt hoảng.

 

“Mợ mau lên xe ngồi đi!”

 

Hàn Minh Thư còn chưa hoàn hồn, tuy cô lo lắng nhưng nghĩ đến tình hình bây giờ của mình nên nhanh chóng ngồi vào trong xe, cô sợ nếu có chuyện gì không kịp xử lí thì sẽ làm cục cưng bị thương.

 

Nếu không mang thai thì một chút vết thương ấy không đáng là bao, nhưng hiện tại không giống.

 

Ngồi ở bên trong xe, Hàn Minh Thư quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Cô trông thấy Tiêu Túc chỉ huy bảo vệ đè người kia nằm xuống.

 

Người kia ăn mặc rách rưới, đầu tóc rối bù trông rất bẩn.

 

Cũng không biết ở đâu chạy đến, có vẻ là một người phụ nữ.

 

Hàn Minh Thư quan sát một lúc chợt phát hiện dáng vẻ đối phương trông khá quen mắt, hình như cô đã gặp ở đâu rồi?

 

Vào lúc này, người kia la hét vê phía Hàn Minh Thư.

 

“Tiểu Kiều, Tiểu Kiều, Tiểu Kiều, cậu ra đây!”

 

“Ra đây!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi