TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Sống không vui vẻ?

Thẩm Cửu thực sự không biết phải hình dung thế nào.

Nói cô sống không vui vẻ, Dạ Âu Thần có lúc đối xử với cô cực kỳ tốt, mặc dù ngoài mặt anh ta trông rất xấu xa, nhưng anh ta lại thực lòng giúp đỡ cô.

Nói cô ấy sống tốt, nhưng cô ấy không có một xu dính túi, có nhiều việc khó mà làm được.

“Chị?”

Thẩm Cửu tỉnh táo lại, nở nụ cười: “Đừng hỏi nhiều như vậy, không phải bạn em vẫn đang đợi em sao? Em đi trước đi.”

Thẩm Nhã lúc này mới chớp chớp mắt: “Vâng, vậy chị… em đi tìm bạn của em trước nhé.” Thần Nhã lấy 3 triệu còn lại bỏ vào ví, cẩn thận nói.

“Đi đi, chị cũng về đây.”

Sau khi hai người tách ra, Thẩm Nhã đợi cô đi rồi lấy trong ví ra một tấm thẻ ngân hàng, nhìn bóng lưng cô nở nụ cười chế giễu.

“Thật là ngu ngốc.”

Cô đưa thẻ ngân hàng lên miệng hôn một cái, sau đó mỉm cười.

“6 triệu đã làm chị cảm động rồi, đúng là đồ ngu!”

Sau đó, Thẩm Nhã cất thẻ ngân hàng, xoay người rời đi.

Thẩm Cửu cầm 3 triệu trở về nhà, cô vẫn cau mày. Đối phương là tổng giám đốc của một tập đoàn, tổng giám đốc mà gọi món, giá khởi điểm 3 triệu còn không đủ trả, làm sao có tiền mời người khác ăn cơm đây?

Nhưng Dạ Âu Thần đã giao nhiệm vụ cho cô…

Thẩm Cửu cởi giày, nằm trên chăn bông, tâm trạng vô cùng chán nản.

Sau khi suy nghĩ, cuối cùng cô cũng không thể không gửi tin nhắn cho Hàn Mai Linh, nhưng sau khi chỉnh sửa tin nhắn, động tác tay của Thẩm Cửu lại dừng lại.

Mai Linh đã rất bận rộn để tìm người cho cô ấy, nếu cô lại hỏi vay tiền cô ấy bây giờ… vậy không phải làm phiền cô ấy nhiều hơn sao?

Ngay cả khi cô ấy là một người bạn tốt, cô cũng không thể yêu cầu người khác giúp đỡ hết lần này đến lần khác.

Nghĩ vậy, Thẩm Cửu khóa màn hình điện thoại, vùi mặt vào gối.

“Nhiệm vụ thất bại rồi à?”

Giọng nam trầm tĩnh vang lên từ phía sau khi cô không chuẩn bị trước, cơ thể Thẩm Cửu cứng đờ, đột ngột quay lại.

Dạ Âu Thần lại lặng lẽ xuất hiện sau lưng cô, sắc mặt Thẩm Cửu hơi thay đổi: “Anh… sao lúc nào anh cũng xuất hiện không phát ra tiếng động như thế hả?”

Dạ Âu Thần gõ lên xe lăn của mình: “Không có tiếng động sao?”

Thẩm Cửu: “…”

Quả thực, khi anh di chuyển trên xe lăn có tiếng động phát ra thật, là do cô quá mải mê suy nghĩ nhiều chuyện, “Anh vừa hỏi tôi cái gì cơ?”

“Nhiệm vụ tôi giao cho cô, tiến hành đến đâu rồi?”

Thẩm Cửu giật mình, anh ta đang nói đến việc hợp tác với Hàn Thị sao? Thẩm Cửu nhìn sâu vào mắt Dạ Âu Thần, hay là… bảo anh ta thanh toán trước lần này? Sau đó trừ vào lương của cô?

“Chuyên này… tôi muốn vay anh chút tiền trước!”

Thẩm Cửu đột nhiên nói.

Dạ Âu Thần nheo mắt nhướng mày: “Vay tiền?”

Anh từ từ nhếch môi lên, sự mỉa mai lóe lên trong mắt anh.

Giấu diếm lâu như thế, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật rồi sao?

“Đúng.” Thẩm Cửu nặng nề gật đầu, có lẽ là vì ngại ngùng nên khi nói cô có chút ngập ngừng: “Tôi đã liên lạc với người bên phía Hàn Thị, đối phương nói sẽ cho thời gian nói chuyện vào buổi trưa ngày kia, nhưng… tôi phải mời bên kia đi ăn cơm, mà trên người tôi không còn tiền nữa… ”

Nói đến đây, Thẩm Cửu rụt rè ngước mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của Dạ Âu Thần, thận trọng hỏi: “Tôi vay 15 triệu, đợi khi nào tôi có lương sẽ trả lại cho anh, được không?? ”

Dạ Âu Thần: “……”

Người phụ nữ này… luôn nằm ngoài dự đoán của anh.

Không bao giờ làm theo suy nghĩ của anh.

Anh tưởng cô sẽ ăn to nói lớn, ai ngờ cô chỉ mượn có 15 triệu, mà ánh mắt và biểu cảm kia là ý gì? Dường như đang sợ anh sẽ không cho vay vậy.

Có lẽ sự im lặng kéo dài khiến Thẩm Cửu nghĩ rằng Dạ Âu Thần không muốn cho cô vay. Thẩm Cửu lo lắng nói: “Tôi xin lỗi, tôi biết lần hợp tác này đã thất bại là lỗi của tôi, tôi biết tôi không nên tìm bạn vay tiền, nhưng tôi thực sự không còn cách nào khác, tôi thực sự không có tiền… ”

Nói đến cuối cùng, Thẩm Cửu cúi đầu xấu hổ.

“Nếu anh không muốn cho vay thì tôi sẽ tự mình nghĩ cách.”

Nói xong, Thẩm Cửu lại dựa lưng vào gối, vùi cả khuôn mặt cô vào trong chiếc gối mềm mại, không một tiếng động.

Thật mông lung, Dạ Âu Thần cảm thấy Thẩm Cửu như vậy khiến người ta cảm thấy đau lòng..

Rõ ràng là tuyệt vọng cùng cực, cô thận trọng mở miệng nói với anh, nhưng lại sợ anh tức giận sẽ không đồng ý, vì vậy cô đã tự mình cự tuyệt trước khi anh kịp nói.

Thật là một người phụ nữ ngu ngốc vô phương cứu chữa.

Ánh mắt Dạ Âu Thần dần dần tối sầm lại mấy phần, anh lạnh giọng nói: “Đây là hóa đơn công khai, cô không định tới phòng tài vụ khai báo sao?”

Nghe thấy vậy, Thẩm Cửu nhanh chóng ngồi bật dậy: “Anh, anh nói cái gì cơ? Tôi có thể đến phòng tài vụ khai báo sao? Tôi đi trước được không?”

Cứ tưởng sau khi nhận được hóa đơn sẽ được hoàn tiền nhưng không ngờ lại có thể đi nộp trước.

Dạ Âu Thần vốn dĩ muốn nói không có chuyện đó, nhưng nhìn ánh mắt cùng biểu cảm đáng thương của cô, anh đột nhiên cảm thấy cho cô một ngoại lệ cũng không phải là không thể, nếu không … cô thật sự đi vào đường cùng rồi.

“Đương nhiên có thể.” Anh trầm giọng nói.

Trong một giây tiếp theo, Dạ Âu Thần nhìn thấy đôi mắt của Thẩm Cửu sáng lên, giống như bầu trời ban đầu tối đen không có sao và trăng, đột nhiên mây mù mở ra cho vầng trăng chiếu sáng, sau đó những ngôi sao bên cạnh cũng tỏa sáng rực rỡ.

Dạ Âu Thần cảm thấy trái tim mình như vừa bị ai đó động vào.

Thẩm Cửu đột nhiên đứng lên, “Vậy ngày mai tôi sẽ khai báo, Dạ Âu Thần, khoản phúc lợi này của công ty anh thật tốt. Công ty nhỏ ngày trước tôi làm chỉ có thể thanh toán sau thôi.”

Có lẽ vấn đề đã được giải quyết nên tâm trạng của Thẩm Cửu cũng trở nên tốt hơn nhiều, bỗng nhiên cô vươn tay nắm lấy tay áo Dạ Âu Thần: “Lần này tôi sẽ thể hiện thật tốt, nhất định sẽ không gây thêm phiền phức cho anh.”

Đôi tay nhỏ bé của cô mềm mại, Dạ Âu Thần cúi đầu liếc nhìn, rõ ràng cô chỉ đang nắm lấy tay áo anh, nhưng Dạ Âu Thần lại có cảm giác như bàn tay của cô đang nắm lấy trái tim anh, khiến cho hô hấp của anh có phần không tự chủ được.

Một lúc lâu sau, Dạ Âu Thần mới lại mở miệng, giọng nói của anh trở nên trầm khàn.

“Bỏ tay ra.”

Nghe vậy, Thẩm Cửu sững sờ một chút, lúc này cô mới nhận ra mình nắm lấy vạt áo của anh, sau đó cô vội vã thu tay lại, nhưng đôi môi lại khẽ mím.

Đồ nhỏ mọn, kéo vạt áo cũng không được.

“Ngày mai đi làm, nhớ tự đi khai báo.” Dạ Âu Thần buông một câu, quay bánh xe lăn rồi chậm rãi đổi tay.

“Ồ, tôi biết rồi~” Thẩm Cửu rất vui vẻ, vấn đề đã được giải quyết rồi, cô không phải lo lắng chuyện này sẽ rối tung lên nữa.

“Đừng tự mãn quá sớm, còn chưa nắm chắc được Hàn Đông đâu.”

Giọng của Dạ Âu Thần văng vẳng đập vào đầu Thẩm Cửu, cảnh báo cô để không bị choáng ngợp.

Thẩm Cửu nghe vậy thì thấy cũng có lý.

Nhưng cô vẫn vui vẻ, ít nhất cô cũng giải quyết được một việc khó khăn, việc tiếp theo cô phải làm là thuyết phục Hàn Đông hợp tác với Dạ Thị là được.

Hàn Đông là một người nghiêm túc và cứng nhắc, lần này đi bàn chuyện hợp tác, chắc có nói coi như đây là hạng mục đầu tiên cô làm theo đúng nghĩa sau đó vào Dạ Thị nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi