Chương 1233:
Giọng nói lạnh lẽo của Dạ Âu Thần truyền đến.
“Ừm”
Nghe vậy, trong lòng Tiêu Túc liên vui mừng nhưng cậu ta không để lộ ra ngoài mà cẩn trọng hỏi thăm: “Đêm đó anh bảo tôi làm tài liệu…”
“Bây giờ không có thời gian”
Dạ Âu Thần trả lời, đồng thời anh nhận ra Hàn Minh Thư đang nhìn mình. “Ai gọi thế?”
“Không có việc gì.”
Dạ Âu Thần nhanh chóng tắt máy, bước từng bước ổn định về phía cô: “Gọi nhầm số, em vừa mới nói muốn lên tâng hai sao?”
Vừa nói, Dạ Âu Thần vừa cất điện thoại vào túi.
Hàn Minh Thư gật đầu: “Ừm, đi thôi”
Nói xong, như nhớ đến điều gì, cô nói: “Cũng không biết thang máy còn dùng được không?”
“Đi thang bộ cho an toàn.”
“Được”
Bị ngắt máy đột ngột nhưng Tiêu Túc không tức giận mà còn rất vui mừng bởi đối với cậu ta mà nói, Dạ Âu Thần treo điện thoại chứng tỏ bây giờ anh không có thời gian lo chuyện của cậu 1a.
Cho nên cậu ta không gửi tài liệu, Dạ Âu Thần cũng không có thời gian trách phạt mình.
Vừa lúc để cậu ta có thêm thời gian xử lí chuyện khác.
Đúng lúc này, Tiêu Túc tra ra số phòng, thế là cậu ta nhấn chuông cửa.
Một tiếng, hai tiếng, không ai mở.
Tiêu Túc vừa gọi điện cho nhà văn vừa nhấn chuông.
Nghĩ đến hôm qua cô ta đã đồng ý với mình, vậy mà sáng nay không hồi âm, Tiêu Túc vô cùng giận, nhấn chuông cửa đồn dập.
Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc Tiêu Túc cũng nghe tiếng bước chân gấp gáp bên kia cánh cửa, đồng thời là tiếng thét.
“Ai vậy? Mới sáng sớm có để cho người ta ngủ không?”
Xoạt.
Vừa mở cửa, đối phương liền trông thấy gương mặt u ám của Tiêu Túc, cả người cô ta chết sững tại chỗ, khoảng hai giây sau, cô ta đóng cửa phòng.
Aml Tiêu Túc vừa định bước vào thì đối phương vì quá hoảng sợ đã đóng cửa, cánh cửa suýt nữa đập vào mũi cậu ta, thật may là cậu ta không đi nhanh nếu không đã gãy mũi.
“Mẹ kiếp! Mau mở cửa!”
Tiêu Túc lấy lại tinh thần, đập cửa liên tục tạo nên tiếng ầm ầm.
“Mở cửa có nghe không? Có biết tôi đợi cô bao lâu rồi không?”
Bên trong không người trả lời, Tiêu Túc chợt tỉnh táo, cậu ta cười lạnh: “Cô muốn tôi thật sự giết người diệt khẩu sao? Tôi cho cô biết, sáng nay để tôi tìm cô là tôi rất tức giận rồi đấy, tốt nhất cô mau mở cửa, nếu không…”
Xoạt.
Một giây sau, cánh cửa liền mở, nhà văn với vẻ mặt không còn gì luyến tiếc đứng đó.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tiêu Túc cười thành tiếng: “Rốt cuộc cũng mở cửa à? Cô gái viết thuê.”
Nhà văn bị ánh mắt của cậu ta nhìn liền hoảng sợ, cuối cùng bất đắc dĩ xoa lỗ tai, cô ta nhỏ giọng nói: “Anh Túc à, bây giờ mới hơn 7 giờ, đêm qua gần 12 giờ tôi mới về nhà”
“Cho nên?”
“Gần 12 giờ mới về nhà, rửa mặt xong cũng đã 1 giờ, lúc tôi sắp đi ngủ thì anh gọi làm tôi trằn trọc mãi đến gần sáng mới chợp mắt.