TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1236:

 

Vừa nãy không phải người vẫn còn ở đây sao?

 

Sao lại biến mất trong lúc cô đang ngắm chiếc tủ chứ?

 

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

 

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Hàn Minh Thư bỗng thay đổi, cô nhanh chân đi về phía trước để tìm Dạ Âu Thần.

 

Khi ra khỏi phòng, Hàn Minh Thư đã nhìn thấy Dạ Âu Thần đang đứng ở cuối hành lang. Anh đang dựa vào cửa sổ, nhưng lúc này anh quay lưng lại với cô, một tay nắm lấy cửa sổ.

 

Dạ Âu Thần vừa ngạc nhiên vừa nghỉ ngờ mà đi về phía anh, nhưng cô không gọi tên anh.

 

Sau khi đến gần thì mới phát hiện bàn tay đang giữ bệ cửa sổ của anh đã nổi gân lên.

 

Dạ Âu Thần cố nén cơn đau buốt ập đến trong tâm trí, chịu đựng cơn đau ập đến như lốc xoáy quét qua dời núi lấp biển, và trong nháy mắt mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người anh.

 

Không ngờ, cơn đau đầu của anh không những không thuyên giảm mà còn trở nên tồi tệ hơn.

 

Chính vào lúc này, Dạ Âu Thần nghe thấy tiếng bước chân yếu ớt vọng lại từ phía sau mình.

 

Đồng tử của anh hơi co lại, và trong nháy mắt vẻ mặt cũng thay đổi, dùng tay không mà lau đi mồ hôi, rồi sau đó quay đầu lại nhìn Hàn Minh Thư.

 

“Xem xong chưa?”

 

Vẻ mặt anh bình tĩnh, giọng nói như bình thường, nghe mà dường như không có chuyện gì xảy ra với anh.

 

Nhưng Hàn Minh Thư vẫn nhìn anh chằm chằm.

 

Dạ Âu Thần đi về phía trước với nụ cười nhạt: “Sao thế?”

 

Hàn Minh Thư không nói gì, mà chỉ nhìn anh chằm chằm, cuối cùng hỏi: “Câu này nên để em hỏi anh mới đúng đấy? Anh sao thế?”

 

Nghe thấy thế, đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần khẽ nhếch lên: “Cái gì mà sao thế chứ?”

 

Nhìn thấy anh như vậy, cuối cùng Hàn Minh Thư không khỏi nhíu mày, cắn môi dưới mà nhìn anh.

 

“Anh lại không thấy thoải mái sao?”

 

Dạ Âu Thần: “…Không có, chỉ là đến đây để hít thở, rồi nhân tiện ngắm nhìn khung cảnh qua cửa sổ thôi.”

 

Anh nói dối một cách thảnh thơi, giống như người vừa ôm bệ cửa sổ trong cơn đau đớn không phải là chính anh, thái độ như vậy khiến Hàn Minh Thư tức giận, nhưng đồng thời cũng cảm thấy xót xa.

 

Tức anh muốn giấu mình, không để mình biết nỗi đau của anh.

 

Lại cảm thấy thương anh như vậy, mà còn giấu mình, anh sợ cô lo lắng sao?

 

Càng nghĩ như vậy, Hàn Minh Thư càng thấy có lỗi với anh, cô muốn khiển trách anh, nhưng lại cảm thấy hiện tại anh đã đau khổ như vậy rồi. Nếu như cô lại mất bình tĩnh lần nữa, anh phải phản ứng lại để an ủi mình.

 

Anh đã đau khổ như vậy rồi mà còn phải an ủi cô, vậy anh phải đau khổ đến mức nào chứ?

 

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư chỉ có thể cười nhẹ, giả vờ tin tưởng anh rồi nhẹ giọng hỏi: “Ở dưới lầu có gì hay ho sao? Em đã xem chiếc tủ anh vừa cho em xem không?”

 

Tủ…

 

Nhắc đến chiếc tủ kia, thì đầu của Dạ Âu Thần lại nhói lên. Hàn Minh Thư nhanh nhạy phát hiện khóe mắt anh đã co lại, cô mới nhận ra mình không thể nhắc tới chiếc tủ đó, chỉ đành nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đúng rồi, vừa rồi em đột nhiên nhớ ra ở phía sau có một khu vườn, hay là…Chúng ta đến đó đi dạo đi, không khí ở nơi đó cũng rất tốt” Đôi môi nhợt nhạt của Dạ Âu Thần nở một nụ cười, rồi anh điềm đạm gật đầu: “Được”

 

Đối với Dạ Âu Thần của hiện tại mà nói, có thể miễn cưỡng duy trì đứng ở đây, mà sắc mặt không thay đổi đã là một sự kiên nhẫn phải nói là rất lớn rồi, cho nên khi anh đồng ý cùng Hàn Minh Thư ra khu vườn phía sau, thì Hàn Minh Thư dường như cũng phát hiện được gì đó, trực tiếp đi đến mà khoác lấy cánh tay của anh.

 

Thay vì nói rằng là khoác lấy cánh tay anh, thì chỉ bằng nói là dìu đỡ anh vì sợ anh ngã.

 

Chú ý đến sự dìu đỡ của cô, lông mày Dạ Âu Thần càng nhíu chặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi