TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1247:

 

Nghe thấy vậy, Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm: “Đã bảo là để con lau mặt cho ba rồi mà ba còn cử động lung tung làm gì? Cứ nằm yên thôi là được rồi mà. Con là con gái của ba chứ có phải ai đâu, có gì mà ba phải chối đây đẩy nhỉ?”

 

Khi nói những lời này, giọng của Tiểu Nhan trở nên nghiêm nghị, cô quay người giặt lại một lượt khăn, rồi lại khom lưng lau mặt cho ba Chu một cách tỉ mỉ, cô nói tiếp: “Không phải là ba sợ con lau không sạch đấy chứ? Ba yên tâm, con sẽ lau cho ba vài lượt, đảm bảo mẹ con đến trông thấy chắc chắn sẽ vừa lòng.”

 

Ba Chu nhìn cô con gái đứng trước mặt.

 

Đã năm năm rồi.

 

Ông ấy đã không gặp con gái mình được năm năm rồi.

 

Giờ đây, con gái đang ở ngay cạnh bên, còn lau mặt cho ông ấy và vừa rồi còn nói chuyện với ông bằng giọng nghiêm khắc. Không biết bao nhiêu lần ba Chu từng tưởng tượng ra cảnh khi hai ba con gặp lại nhau sẽ như thế nào.

 

Ông ấy tưởng đâu Tiểu Nhan sẽ tiếp tục bướng bỉnh, còn ông ấy sẽ tiếp tục nghiêm mặt lạnh lùng.

 

Không ngờ rằng hai ba con lại có thể hòa thuận như thuở ban đầu.

 

Nghĩ đến đây, gương mặt già nua của ba Chu hiện lên vẻ mừng vui thanh thản: “Cuối cùng thì con gái của ba cũng đã lớn, giờ đây đã biết lo cho ba rồi”

 

Nghe thấy vậy, bàn tay Tiểu Nhan dừng lại, đối diện với ánh mắt hiền từ của người cha, cô lại nhớ tới bao năm qua mình không gặp mặt ba lấy một lần, trái tim không khỏi quặn thắt.

 

Cô cắn môi, giọng nói thổn thức.

 

“Ba ơi, con xin lỗi…

 

Ba Chu cũng ngỡ ngàng.

 

“Năm năm trước, con không nên làm như thế với ba, những năm qua…

 

Con đã sai rồi, ba tha thứ cho con được không ba? Sau này con nhất định sẽ luôn ở bên ba mẹ, không chạy đi đâu hết nữa”

 

Ba Chu không ngờ nay cô lại trở nên tâm lý như thế, ông ấy bị những lời nói của cô làm cho hai mắt rưng rưng.

 

“Nhan Nhan ơi, ba không trách cứ gì con, con đừng tự trách mình nhé.”

 

“Thật không ạ? Nhưng năm năm qua…”

 

“Con có biết lúc bị tai nạn xe ba đã nghĩ đến điều gì không?”

 

Ba Chu nhìn gương mặt của cô con gái, mấp máy môi, đưa mắt nhìn lên trân nhà màu trắng.

 

“Lúc gặp tai nạn, ba hối hận lắm, hối hận vì những năm qua…

 

Tại sao không chủ động gọi điện cho con lấy một lần, nếu như…

 

năm xưa ba chủ động gọi điện thoại cho con thì có lẽ hai ba con chúng ta đã chẳng có chuyện không gặp nhau suốt năm năm trời. Nhưng may sao, ông trời rủ lòng thương, ba chưa về với các cụ”

 

Còn có thể gặp lại được con gái. Tiểu Nhan vừa mới gói ghém lại cảm xúc của mình, không ngờ lại nghe được những lời đâm nước này, cô cố kìm lòng: “Ba ơi, ba đừng nói nữa, những lời ba nói cũng giống những điều con nghĩ vậy, nên sau này, ba con mình đừng tranh cãi nữa, được không ba?”

 

Ba Chu mỉm cười gật đầu.

 

“Sau này con gái sẽ sửa cái tính ngang bướng đi, con cũng không ra nước ngoài nữa, tới đây con sẽ ở nhà với ba mẹ, chăm sóc ba mẹ”

 

Ba Chu đột nhiên cảm thấy rằng lần này trở về, tính cách của Tiểu Nhan đã thay đổi hoàn toàn.

 

Còn về phía Tiểu Nhan, thay đổi là điều khó tránh.

 

Vất thương mà Hàn Thanh gây ra cho cô còn chưa lành lặn thì ba cô đã gặp phải tai nạn xe, đối với Tiểu Nhan thì chẳng khác nào sấm giữa trời quang.

 

Khi ấy bỗng nhiên cô cảm thấy rằng không điều gì quan trọng hơn tính mạng của ba mình được nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi