Chương 1397:
“Để người phun ra chỗ nước vừa uống vào, không khó lắm.”
“ụ”
Tống An nhìn Dạ Âu Thần một chút.
“Cháu có còn coi dì là dì nhỏ không hả? Lúc nhờ dì thì sao không dùng bộ dạng này, tốt lắm, dì nói rõ ràng với con bé rồi, tối hôm nay con bé sẽ không nhốt cháu ở ngoài cửa nữa.”
Mặc dù đạt được đáp án mà mình mong muốn, Dạ Âu Thần cũng không biết nguyên nhân vì sao mấy hôm nay Hàn Minh Thư không để ý đến anh nên anh cũng không rời đi ngay mà lại hỏi.
“Nguyên nhân gì?”
“Nguyên nhân gì? Dì đồng ý với nó là không nói cho cháu rồi, nếu mà cháu muốn biết thì tự đi mà hỏi con bé đi.”
Có chuyện gì mà không thể nói thẳng? Thấy anh nhíu mày lại, bày ra vẻ suy nghĩ sâu xa, Tống An quyết định nhắc nhở đứa cháu ngoại này của mình một chút, tiện thể nói: “Dùng đầu óc kinh doanh của cháu ngẫm nghĩ lại tình huống bây giờ của Minh Thư hoặc là đặt mình vào vị trí của nó một chút, có thể cháu sẽ biết nguyên nhân vì sao.”
“…”
“Thôi, dù sao thì nhiệm vụ của dì ngày hôm nay đã hoàn thành, về nhà thăm ông cụ đây, ông cụ vừa gửi tin nhắn cho gì rồi.”
Ban đêm, bên trong gian phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Hai vợ chồng yên lặng nằm trên giường, Hàn Minh Thư quay lưng về phía Dạ Âu Thần, Dạ Âu Thần nhìn phía sau gáy của người đang quay lưng về phía mình, im lặng thở dài trong lòng.
Mặc dù cô đồng ý cho anh vào phòng, nhưng lúc vào, Dạ Âu Thần phát hiện trong phòng một màu đen kịt, không bật đèn, thậm chí cả rèm cửa cũng không kéo lên, giơ tay ra cũng không thấy được năm ngón.
Dạ Âu Thần không tự ý hành động mà đè thấp giọng rồi hỏi: “Sao lại không bật đèn?”
Hàn Minh Thư lập tức nói: “Tắt đèn đi ngủ thì sẽ không chói mắt.”
Nhưng thật ra cô nói bừa, chính cô cũng không có thói quen tắt đèn đi ngủ, mà sau khi mang thai, ban đêm cô vào nhà vệ sinh tiểu đem, càng cần bật đèn.
Tống An tìm cô nói rất nhiều, dù cô đều nghe lột tai, nhưng cuối cùng, phòng tuyến tâm lý của cô vẫn không buông ra triệt để được.
Cuối cùng, Dạ Âu Thần không nói gì, trầm mặc sờ soạng bò lên giường.
Hàn Minh Thư kỳ thực cũng không ngủ, Dạ Âu Thần không làm gì sai, là chính cô giận dỗi, cô cắn môi dưới, trong lòng cảm thấy hơi tủi thân.
Sau lưng cô có cơ thể ấm áp đi tới, hơi thở thuộc về anh lập tức phả vào chỗ cần cổ của cô, hơi ngứa, bả vai Hàn Minh Thư co rúm trong vô thức.
“Sao thế?”
Tiếng nói khàn khàn từ phía sau truyền đến bên tai, Hàn Minh Thư rụt bả vai, tiến về phía trước, người ở đằng sau lại ra sức nhích lại gần.
“Có phải anh đã làm sai điều gì? Hai ngày trước không phải vẫn rất tốt à?”
Mặc dù Tống An bảo Dạ Âu Thần tự động não nhưng anh nghĩ đến bể đầu vẫn không ý thức được bản thân đã làm chuyện gì khiến Hàn Minh Thư giận, khả năng duy nhất, chình là anh vì công ty mà không chú ý tới cô: “Là do chuyrjn công ty? Hội nghị đầu tuần đó khả quan trọng nên anh mới đi một lúc, nhưng họp xong anh đã về ngay, nếu như em không thích, vậy thì thời gian tới anh sẽ giao hết mọi chuyện, sẽ chuyên tâm ở bên em. Anh càng quan tâm cô như thế, trong lòng Hàn Minh Thư không hiểu sao càng khó chịu, vì Dạ Âu Thần đối với cô đủ tốt, nhưng cô lại chưa trưởng thành, giống như trẻ con tùy hứng, thế mà chỉ vì soi gương một cái, thấy mình xấu thì không gặp anh.
Trước đó, nghe nói người mang thai hay già mồm cô còn không tin, giờ đúng là vả mặt.
Cô vẫn cho rằng bản thân là người tự tin, không ngờ rằng vẫn là…
“Không phải mấy chuyện này.”
Hàn Minh Thư lắc đầu, phủ nhận. Vì ở bên cô, anh đã giao rất nhiều chuyện của công ty, ngoại trừ các hội nghị đặc biệt quan trong, nếu không thì sẽ không bao giờ tham gia những chuyện khác, khoảng thời gian này anh đối xử với cô và cố gắng bù đắp cho những sai lầm trước kia anh phạm phải, giống như lúc anh cầu hôn, hẹn thề ở phòng bệnh, không có điểm nào giả dối.
Lúc đầu, Dạ Âu Thần định cử hành hôn lễ, nhưng Hàn Minh Thư không muốn mặc áo cưới với bụng bầu lớn, ai biết càng ngày cô càng béo.
“Đó là gì, nói cho anh.” Thấy cô cuối cùng cũng nói ra, Dạ Âu Thần hít sâu một hơi, tiến gần vài phân, đè chặt người lên lưng cô, dùng bàn tay to chạm nhẹ vào bụng cô, động tác rất nhẹ nhàng.
“Anh là chồng của em, là người gần gũi nhất của em, nếu như em không thể nói với anh, thế em còn có thể nói với ai?”