TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1438:

 

Đáng lẽ bà ấy không nên nghe lén mấy người trẻ tuổi nói chuyện, nhưng vì tò mò và lo lắng, bà ấy liền lén lút bước mấy bước đến gần hai người họ, muốn nghe xem hai người ấy nói cái gì.

 

Ai mà ngờ được, bà ấy mới chỉ di chuyển vài bước, đã thấy con gái của mình đột nhiên xúc động, hét to một tiếng, suýt chút nữa thì dọa La Tuệ Mỹ sợ đến phát bệnh tim.

 

Không lâu sau, La Tuệ Mỹ liền trông thấy cảm xúc của con gái bà ấy đã không ổn rồi, vừa bịt tai vừa lớn tiếng nói chuyện với đối phương, làm cho rất nhiều người ở ven đường trông sang.

 

Vừa nói xong, Tiểu Nhan liên chạy đi.

 

Mặc dù La Tuệ Mỹ cảm thấy Hàn Thanh đã đợi một ngày, cũng là có lòng rồi, nhưng anh ta lại làm con gái mình tức giận đến thế kia, bà ấy cũng không muốn nói chuyện với anh ta nữa.

 

Vì thế, ngay cả liếc mắt một cái cũng không làm, trực tiếp đuổi theo hướng Tiểu Nhan chạy đi.

 

Bởi vì quá mức kích động, Tiểu Nhan chạy đi rất xa, chạy đến lúc phải thở hồng hộc, đến lúc sức lực đã rút cạn rồi mới chịu dừng lại, dựa vào bên đường, cúi người thở dốc, giống như người thiếu dưỡng khí.

 

La Tuệ Mỹ đuổi theo phía sau, cũng đi đến bên cô ấy mà thở hổn hển.“Ôi, con làm mẹ đuổi theo muốn chết thôi, Nhan Nhan, con có sao không?”

 

Nghe được giọng nói của La Tuệ Mỹ, Tiểu Nhan mới nhận ra rằng, vừa rồi cô ấy ở trước mặt mẹ mình, lại vì một người đàn ông mà hành động bộc phát như vậy. Cả người cô ấy choáng váng, ngơ ngác nhìn sang La Tuệ Mỹ.

 

“Đừng buồn nữa.” La Tuệ Mỹ mỉm cười, nâng cô ấy dậy, nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn đọng của ấy: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, mẹ không trách dáng vẻ vừa rồi của con, rất nhiều lúc, tình cảm đều không thể khống chế được. Bây giờ, chúng ta về nhà thôi, được không?”

 

Vốn Tiểu Nhan vì quá kích động mà bật khóc, lại nghe được những lời La Tuệ Mỹ nói, cô ấy mới thật sự cảm thấy ủy khuất.

 

Ban đầu, cô ấy vẫn cố gắng mím môi chịu đựng không khóc, sau đó là cần môi dưới, từ cắn nhè nhẹ đến lúc mạnh dần lên, môi dưới đã bị cô ấy cắn đấy chảy máu, nhưng vẫn không thể kìm được nỗi lòng ủy khuất, nước mắt chực trào ra.

 

“Ngoan, chúng ta trở về nhà trước đã.” La Tuệ Mỹ bước tới, ôm lấy bả vai của con gái cùng đi về phía trước, như ôm một người chị em tốt của mình.

 

Đêm xuống.

 

Tiểu Nhan sửa sang lại bộ dạng ổn thoả rồi, liền nở một nụ cười nhợt nhạt với La Tuệ Mỹ vẫn làm bạn bên mình nãy giờ.

 

“Mẹ, mẹ không cần ở cùng con đâu, mẹ trở vềnghỉ ngơi trước đi.”

 

“Thật không? Con có thể ở một mình được?”

 

“Con cũng không phải là trẻ nhỏ nữa, chuyện này kể cả mẹ không để ý đến, con cũng có thể tự mình điều chỉnh lại cảm xúc. Mẹ yên tâm đi. Giờ cũng không còn sớm nữa, mẹ mau chóng rửa mặt nghỉ ngơi, đừng chậm trễ.

 

Tuy rằng trong lòng đau đớn như dao cắt, nhưng Tiểu Nhan không muốn mẹ vì mình mà mệt nhọc, lại là vì cái chuyển tình cảm cỏn con này.

 

Nói ra, người khác thật sự muốn cười rụng quai hàm.

 

“Vậy được rồi, chính con cũng ở đây nghỉ ngơi cho tốt. Có việc gì thì gọi mẹ, mẹ ở ngay phòng kế bên thôi, biết chưa?”

 

“Con biết rồi Cuối cùng La Tuệ Mỹ cũng rời đi, Tiểu Nhan ngơ ngác nằm trên giường, nhìn lên trần nhà trắng như tuyết.

 

Qua một lúc lâu, cô ấy mới trở mình, với tay tắt đèn bàn ở tủ đầu giường đi.

 

Căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ có đôi mắt ươn ướt, dưới bóng trăng mờ ảo, sáng lấp lánh.

 

Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, Tiểu Nhan rời giường, thu thập đồ đạc đi ra ngoài. Khi đi qua quảng trường, nhìn thấy mấy bác gái đang khiêu vũ trong quảng trường, hăng hái, nhiệt tình; còn có những người trí thức vội vàng đi làm, vội vàng đến ga tàu điện ngầm.Màn hình trên nóc tòa nhà cao tầng đã đổi sang quảng cáo của một ngôi sao khác.

 

Trời vẫn trong xanh, mây trắng vẫn trôi.

 

Quả nhiên, dù có chuyện gì xảy ra, thì trái đất vẫn cứ quay.

 

Mặc kệ cô ấy khổ sở đau lòng như thế nào, thì vẫn phải đón một ngày mới tới, phải cố gắng chăm chỉ làm việc để kiếm tiền trả nợ.

 

Khi đến quán mỳ sợi, Tiểu Nhan đi qua một chỗ ngồi, liền dừng lại đứng lặng, nghĩ đến tối hôm qua.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi