Lang An rất thẳng thắn khiến cho Thẩm Cửu có chút khó chịu, buông thõng tầm mắt.
“Tôi biết rồi…”
Thấy cảm xúc của cô bỗng nhiên sa sút, Lang An mới ý thức được lời nói lúc nãy của mình có hơi quá đáng: “Tôi biết là lời nói của tôi khó nghe một chút, nhưng mà tự cô Thẩm cũng hiểu mà đúng không? Nói tóm lại là chuyện hôm nay không cho phép cô nhắc tới, nếu không thì tôi cũng không cứu được cô đâu.”
Nói xong, Lang An quay người nhanh chóng đi khỏi.
Nếu như Thẩm Cửu là một người hiểu
chuyện, cô sẽ không chủ động nhắc tới chuyện này.
Thẩm Cửu đứng ở trong góc khoảng chừng năm phút, cô mới đi tới gỗ cửa.
“Vào đi.” Giọng nói của Dạ Âu Thần vừa lạnh lùng lại vô tình, gần như còn mang theo tức giận.
Thẩm Cửu do dự một lát, đầy cửa phòng làm việc ra đi vào.
Dạ Âu Thần không ngồi ở trước bạn làm việc, mà là đưa lưng về phía của cô, ngồi ở đằng trước cửa sổ sát đất quan sát ở phía dưới. Thẩm Cửu nhớ đến sự lạnh lùng trong giọng nói của anh, im lặng đi vào.
Bầu không khí yên tĩnh mấy giây, Dạ Âu Thần ý thức được người vào đây mà lại không chịu nói chuyện, lông mày nhu lại, tự mình di chuyển xe lăn xoay người lại.
Ai ngờ đập vào mắt của anh lại là gương mặt trắng bệch tái nhợt của Thẩm Cửu.
Dạ Âu Thần nhíu mày: “Cô đến đây để làm gì?”
Thẩm Cửu ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt của anh: “Tôi, tôi là trợ lý của anh mà.”
Chẳng lẽ anh đã quên chuyện xảy ra trước đó rồi sao?
Nghe nói như vậy, Dạ Âu Thần khinh thường cong môi cười lạnh một tiếng: “Một người trợ lý mà ngay cả cà phê cũng không biết pha, cô cảm thấy tôi cần à?”
Thẩm Cửu cắn môi dưới, nắm chặt nắm tay hồng nhạt.
“Tôi sẽ cố gắng, không biết là anh muốn mùi vị như thế nào, cho tôi thử một cốc đi.”
“Cho cô thì cô có thể dựa theo khẩu vị của tôi mà làm ra à?“
Thẩm Cửu gật đầu.
Nụ cười ở bên môi của Dạ Âu Thần cực
kỳ trào phúng: “Cô còn có năng lực như thế nữa hả?”
Có điều là anh vẫn cho cô cơ hội, đặt ly cà phê trên tay lên trên bàn: “Dựa theo khẩu vị này, tôi chỉ cho cô một cơ hội.”
Thẩm Cửu nhìn qua ly cà phê đó nửa ngày, đưa tay bưng lên, sau đó quay người đi ra ngoài.
Dạ Âu Thần tự mình chuyển động xe lăn đi đến trước bàn làm việc, cần lấy một vài tài liệu xem xét, thời gian trôi qua mười phút, anh mới ngước mặt lên nhìn qua phía cửa.
Không hề có động tĩnh gì. Người phụ nữ kia vẫn còn chưa trở lại.
Ha, là bị dọa bỏ cuộc nửa đường rồi à, một ly cà phê mà phải pha tới mười phút.
Lại trôi qua mười phút nữa, ở cửa vẫn không có động tĩnh gì.
Dạ Âu Thần nhíu chặt lông mày, người
phụ nữ này đang giở trò quỷ gì vậy? Thật sự cho rằng Dạ Âu Thần anh là người dễ trêu chọc à? Bưng ly cà phê của anh không nói một tiếng liền rời đi.
Bộp!
Dạ Âu Thần tức giận khép tài liệu lại, vừa mới chuẩn bị đi xem rốt cuộc có chuyện gì, ở cửa lại truyền đến tiếng bước chân.
Biểu cảm của Thẩm Cửu bất an bưng theo một ly cà phê đi vào, cô không dám đối diện với ánh mắt của Dạ Âu Thần.
“Cô làm hao phí hết hai mươi phút.”
Âm thanh lạnh lùng vang lên, vô tình công kích cô.
Thẩm Cửu cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà lúc nãy anh cũng không cho tôi thời gian giới hạn mà.”
“Cô!” Dạ Âu Thần nghẹn lời giận dữ cười lạnh: “Xem ra cô có lý quá nhỉ?”
Thôi bỏ đi, Thẩm Cửu không đấu võ miệng với anh nữa, đặt ly cà phê đã được pha xong lên trước mặt của anh: “Anh thử một chút đi…”
Lắc lư ly cà phê, mùi thơm nồng nàn tràn ngập trong không khí, quanh quần ở trong phòng làm việc.
Ngửi thấy hương thơm nồng đượm này, đôi mắt sắc của Dạ Âu Thần khẽ động, con ngươi híp lại thành một đường thẳng.
“Tôi biết có lẽ là không pha tốt bằng của anh, nhưng mà tôi thật sự cố gắng rồi.” Thẩm Cửu nhìn thấy anh không nhúc nhích, cô liền chủ động bưng ly cà phê đến trước mặt của anh.
Lúc đầu Dạ Âu Thần không có ý định phản ứng lại cô, nhìn thấy ánh mắt chờ mong và tội nghiệp của cô đang nhìn về phía mình.
Dáng vẻ đó giống như là một con thú cưng bị vứt bỏ.
Không hiểu sao Dạ Âu Thần đưa tay nhận lấy.
Nhấp một ngụm, trong mắt của Dạ Âu Thần nổi lên nguy hiểm.
Thẩm Cửu cảm giác được khí tức ở trên người của anh bỗng nhiên thay đổi, vô thức lùi về phía sau một bước, ánh mắt mang theo e sợ nhìn về phía anh
“Tránh cái gì chứ?” Dạ Âu Thần nhíu mày không vui nhìn chằm chằm vào cô:
“Sợ tôi sẽ hất cà phê này lên người của cô.”
Thẩm Cửu mấp máy môi.
Giống như là không cần thận đã bị anh đoán trúng tâm tư.
Dạ Âu Thần lại nhấp một ngụm cafe nữa, sau đó đưa cái ly cho cô. Thẩm Cửu bước lên nhận lấy, cần thận từng li từng tí mà nhìn anh một cái: “Thế, thế nào?”
Ánh mắt của Dạ Âu Thần khó chịu nhìn
sang nơi khác, âm thanh lạnh lùng mà nói: “Miễn cưỡng qua cửa.”
Nghe nói vậy, trong lòng của Thẩm Cửu vui mừng, trên mặt cũng lộ ra ý cười: “Thật hả? Vậy tôi có thể ở lại rồi à?”
Giọng nói nhỏ nhẹ này…
Dạ Âu Thần liếc nhìn cô một chút, bắt đầu từ ngày đầu tiên cô bước chân vào nhà họ Dạ, biểu cảm ở trên mặt của cô vẫn là sợ hãi, rõ ràng có thể nhìn ra được cô rất lo sợ cuộc sống ở nhà họ Dạ. Hôm nay lại đột nhiên lộ ra nụ cười, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp được bao phủ bởi ý cười, khiến cho cặp mắt lạnh nhạt đó cũng tươi tắn hơn.
Giống như có vật gì đó chậm rãi xâm nhập vào trong lòng của Dạ Âu Thần, khiến cho anh không hiểu sao lại phiền não.
Anh kéo kéo cái cà vạt trước ngực, hừ lạnh nói: “Tôi có nói là cô có thể ở lại”
Nghe nói vậy, trong lòng của Thẩm Cửu vui mừng, trên mặt cũng lộ ra ý cười: “Thật hả? Vậy tôi có thể ở lại rồi à?”
“Chuyện của đứa bé cô tính như thế nào?”
Dạ Âu Thần chủ động nhắc đến chuyện của đứa bé, sắc mặt của Thẩm Cửu tái nhợt đi mấy phần, ngón tay âm thầm nắm chặt lại.
“Không lên tiếng, xem ra là cô dự định giữ lại?”
Trong phút chốc, Thẩm Cửu ngước mắt lên nhìn về phía anh: “Anh nhất định phải tàn nhẫn như vậy à? Đứa bé vô tội!”
“Ha…” Dạ Âu Thần cười nhạo một tiếng, trong đôi mắt đã nhiều hơn mấy phần lãnh khốc: “Nó vô tội, vậy thì cô cũng vô tội à? Nếu như nó biết được mẹ của mình là một người phụ nữ có tâm cơ, biết tính toán, đồng thời là một người phụ nữ yêu thích hư vinh, tôi thấy là nó sẽ hối hận vì đã đến thế giới này.”
Lời nói vô tình đâm thẳng vào trong đáy lòng của Thẩm Cửu, làm cô xanh cả mặt.
“Anh…”
Quá đáng!
“Dù sao thì kể từ ngày mà tôi thay thế Thẩm Nhã đến nhà họ Dạ, anh liền dán
cái mác người có tâm cơ, yêu thích hư vinh cho tôi, có đúng không?”
“Sai, còn thiếu một cái nữa.” “Cái gì?” Thẩm Cửu trùng to mắt. “Không biết xấu hổ, vô sĩ bỉ ổi.”
Thẩm Cửu gần như muốn cắn nát môi dưới.
“Nói tóm lại là đứa bé thật sự vô tội, mong… anh cho tôi một cơ hội.” Thẩm Cửu cảm giác đầu cũng không ngẩng lên được, cô không có cách nào nói ra sự thật với người đàn ông ở trước mặt, cô cũng chỉ có thể dựa vào sức lực của mình mà đi cầu xin anh.
Cầu xin anh buông tha cho đứa bé ở trong bụng của mình.
Dạ Âu Thần nhìn cô giống như là đang nhìn người chết, đôi môi mỏng động cũng chẳng muốn động.
“Hai ngày sau nếu như nó vẫn còn, vậy thì tôi sẽ đích thân ra tay.”
Nhoáng một cái đã đến hai ngày sau.
Thẩm Cửu không có đi đến bệnh viện phá bỏ đứa bé, bởi vì Hàn Mai Linh đi tìm cô kêu cô ổn định Dạ Âu Thần trước, còn cô ấy sẽ tìm bác sĩ cho cô, xem xem có cách nào sinh non mà không làm tổn hại tới thân thể hay không.
Nhưng mà ở trong lòng của Thẩm Cửu, cô căn bản cũng không muốn phá bỏ đứa bé này.
Cô muốn giữ lại nó.
Khi Hàn Mai Linh nghe thấy suy nghĩ
của cô, nói thẳng ra là cô điên rồi.
Thẩm Cửu tỉnh táo không gì bằng: “Tớ
không điên, tớ muốn giữ lại nó, đây là sinh mệnh phát triển ở trong bụng của tớ.”
“Nhưng mà đứa bé sinh ra thì căn bản không có ba, cậu bị điên thật rồi hả? Hơn nữa nhà họ Dạ sẽ để cho cậu sinh bé này ra à, nhà họ Dạ là một gia tộc có danh vọng.”
Đúng vậy, cái này chính xác là một vấn đề nghiêm trọng.
Thẩm Cửu che bụng dưới, ánh mắt xa xăm mà bi thương.
“Tự tớ sẽ nghĩ cách.”