TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1586:

 

Bỗng một giọng nói vang lên sau lưng cô dọa Tiểu Nhan giật mình, theo phản xạ có điều kiện, cô xoay người thì đụng trúng cằm Hàn Thanh một tiếng ‘cạch”.

 

“Khụ.”

 

Hàn Thanh bị đụng đau lùi về sau nửa bước, cú chạm này thật sự đau, mà nơi này lại là nơi yếu ớt dễ bị thương nên càng đau hơn.

 

Tiểu Nhan cũng không tốt hơn chút nào, không chỉ làm đau Hàn Thanh mà cái trán cô cũng ê ẩm, trên đó nhanh chóng xuất hiện dấu đỏ.

 

“Đau quá” Tiểu Nhan bụm trán dùng ánh đáng thương lên án Hàn Thanh.

 

Nhìn dáng vẻ của cô thì Hàn Thanh sao nỡ mắng cô lời nào, anh ta chỉ có thể cố nén đau tiến lên ân cần hỏi thăm: “Đụng đau lắm à? Là lỗi của anh, để anh xem nào”

 

Hàn Thanh nhìn chỗ đỏ trên trán cô, anh ta nhẹ nhàng thổi phù phù rồi vuốt nhẹ trán cô. Dưới sự dỗ dành dịu dàng ấy, Tiểu Nhan từ từ ngẩng đầu lên tiếng: “Ừm… Anh có nghĩ em đang cố tình kiếm chuyện không?”

 

“Cố tình kiếm chuyện ư?” Động tác của Hàn Thanh ngừng lại, anh ta cẩn thận nhìn mắt cô rồi nghiêng người về phía mặt cô, hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt cô.

 

“Cố tình kiếm chuyện là sao? Em muốn làm gì thì cứ làm, hơn nữa anh là bạn trai của em mà, cho dù em có cố tình kiếm chuyện thì anh vẫn sẽ yêu thương em, được chưa nào?” Từ sau khi ở bên nhau, Tiểu Nhan nhận ra Hàn Thanh luôn bao dung cô, dù cho đôi khi tự cô cảm thấy bản thân sai nhưng khi đó, Hàn Thanh không hề tức giận nói nặng nói nhẹ với cô câu nào. Hàn Thanh chính là mẫu bạn trai hoàn hảo nhất trên đời.

 

Cũng chính vì thế mà cô càng cảm thấy bất an.

 

Tiểu Nhan ôm eo Hàn Thanh và nhỏ giọng nói thầm trong lòng: “Vậy anh vĩnh viễn sẽ yêu chiều em chứ?”

 

Tất nhiên điều này cô cũng chỉ dám nhủ thầm trong lòng. Đến chiều, rốt cuộc nhân viên công tác đoàn lữ hành đã đến, anh ta xấu hổ cười: “Thưa cậu Hàn, mợ Hàn, xin lỗi vì sự chậm trễ lúc sáng nên hiện tại chúng ta chỉ còn thời gian buổi chiều và tối mà thôi. Cho nên, em sẽ thay đổi lịch trình và lập kế hoạch khác. Không biết hai người có hài lòng không?”

 

Dứt lời, nhân viên công tác liền đem bản kế hoạch đưa cho Hàn Thanh, anh nhận lấy nhưng không đọc mà đưa luôn cho Tiểu Nhan, dịu dàng nói: “Em xem thử coi có vừa ý không?”

 

Tiểu Nhan bất ngờ, cô không ngờ là Hàn Thanh sẽ đưa nó cho cô mà không thèm nhìn qua, nó làm cô ảo tưởng mọi chuyện đều do cô quyết định. “Á, vậy để em..”

 

Tiểu Nhan nhận tờ lịch hành trình xem kỹ. Chủ đề hôm nay thật ra rất đơn giản, lên thuyền rời bến, đến một hòn đảo nhỏ xinh đẹp, tham gia các hoạt động trên đảo. Buổi tối đốt lửa trại ăn tiệc.

 

Trong quán rượu cũng có nhiều rất chủ đề hấp dẫn, chơi mệt rồi sẽ có xe riêng đón bọn họ thẳng về khách sạn, ngoài ra còn có suối nước nóng, khiến cho người ta nghe xong cảm thấy rất động lòng.

 

Tiểu Nhan lập tức đồng ý, trong lòng còn thầm nghĩ chờ lên đảo phải kiếm chỗ nào đẹp đẹp thơ mộng chụp thêm vài tấm với Hàn Thanh mới được. Mấy tấm chụp trên giường lớn đêm qua hoàn toàn không thể dùng mà.

 

Nhân viên công tác thấy Tiểu Nhan có vẻ hài lòng thì cũng rất vui mừng. Anh ta còn lo kế hoạch lâm thời mới làm này sẽ không được chấp nhận cơ, khách thích là tốt rồi.

 

Ngay khi mọi người chuẩn bị xuất phát thì chợt có một người xuất hiện cạnh bọn họ.

 

“Tiểu Nhan, mọi người chuẩn bị đi đâu đấy?”

 

Giọng nói bất chợt vang lên làm Tiểu Nhan thoáng giật mình, ngẩng đầu nhìn người đang đi tới.

 

Lâm Thấm Nhi?

 

Người này đến từ khi nào vậy Chu Tiêu Nhan không hề phát hiện ra một chút nào luôn.

 

Tiểu Nhan còn đang ngây ra thì Lâm Thấm Nhi đã bước tới: “Tiểu Nhan, sao em không để ý đến chị?”

 

Tiểu Nhan khôi phục tỉnh thần: “Không phải, sao chị lại đến đây vậy? Chị bị thương chưa khỏi hẳn mà, nên ở lại khách sạn nghỉ ngơi mới đúng chứ”

 

“Trong khách sạn buồn lắm, với lại chỉ có một mình chị à. Chán muốn chết! Chị có thể theo em ra ngoài chơi được không?”

 

Theo bọn họ ra ngoài chơi? Trong lòng Tiểu Nhan có chút không vui. Đây chính là cơ hội cho cô ở riêng một chỗ với Hàn Thanh. Hơn nữa cô cũng cảm giác được động cơ của Lâm Thấm Nhị, cho nên cô càng không muốn cô ta đi theo.

 

Nhưng Lâm Thấm Nhi lại nhìn ra Tiểu Nhan đang do dự, nhanh chóng bước tới níu lấy cánh tay cô: “Đưa chị theo đi mà, năn nỉ em luôn đó Tiểu Nhan. Chị ở khách sạn một mình buồn lắm ấy: Lòng Tiểu Nhan rất dễ mềm, cho nên nghe cô ta cầu xin như vậy lại cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng chuyện này không phải chỉ mình cô quyết định là được, chỉ có thể quay sang hỏi ý Hàn Thanh.

 

Hàn Thanh biết cô muốn nói gì, nhẹ nhàng đáp: “Em muốn làm gì cũng được, không cần phải hỏi ý kiến của anh đâu”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi