TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1595:

 

Cô còn chưa nói xong thì trước mắt đột nhiên tối sâm, môi đã bị người bên cạnh ngăn lại.

 

Ban đầu não cô nằm ở trạng thái trống rỗng, nhưng dần dần Tiểu Nhan cũng kịp nhận ra bọn họ đang ở bên ngoài, cô đưa tay đẩy Hàn Thanh ra theo bản năng.

 

Nhưng Hàn Thanh một tay nắm cằm cô, một tay giữ ót cô, mạnh đến nỗi cô cơ bản không có biện pháp tránh đi, chỉ có thể bị anh khống chế, buộc phải ngửa đầu lên đón nhận lấy nụ hôn của anh.

 

Hôm nay Hàn Thanh hôn không thể coi là dịu dàng được, ngược lại còn có chút mất khống chế.

 

Vì lời nói kia của cô nên anh cảm thấy mình cần làm gì đó để tuyên thệ một chút, bằng không trong lòng cô nhóc không thể yên tâm được, luôn không tự tin, cũng không tin anh.

 

Thật ra cảm giác đó Hàn Thanh vẫn có thể đại khái hiểu được.

 

Cô không phải là không tin anh, mà là không tin chính bản thân cô.

 

Cô luôn cảm thấy mình chỗ này không ưu tú, chỗ kia chưa hoàn thiện, lo lắng rằng anh sẽ yêu một người khác.

 

Nói quá nhiều lại khiến cô hiểu lầm thêm, chẳng còn cách nào khác ngoài hành động.

 

Cô muốn đẩy anh ra, Hàn Thanh lại không cho cô đẩy vì anh có cách ngăn lại. Mà những cặp vợ chồng son khác cũng có đề tài riêng để nói chuyện, sao lại rảnh rỗi để ý tới bọn họ đang làm gì bên này chứ.

 

Cho nên Hàn Thanh và Tiểu Nhan đứng bên này hôn nhau chẳng ai nhìn thấy hết.

 

À, chỉ là có một nhân viên đang làm việc bên cạnh nhìn thấy.

 

Nhưng là một nhân viên làm công, anh ta quay mặt đi với tư chất làm việc tuyệt vời, sau đó còn làm bộ chẳng thấy gì, hơn nữa còn ngụy trang thành người trong suốt luôn.

 

Chẳng qua trong lòng đang thầm đau khổ thôi.

 

Anh ta còn là một con chó độc thân đấy, vậy mà lại đi lựa cái công việc này.

 

Người ta toàn là vợ chồng mới cưới đi tuần trăng mật, luôn sẽ có một vài nụ hôn táo bạo. Bản thân họ thì không thấy gì, nhưng một nhân viên làm công như anh ta vậy mà lại bị ép ăn thức ăn cho chó, còn bị đút tới no căng cơ.

 

Vì vậy anh nhân viên đó nắm chặt tay, trong lòng thầm quyết định, sau khi quay về anh ta cũng phải cố gắng tìm một người bạn gái mới đượ!

 

c Kiên quyết không thể là chó độc thân bị người ta đút đồ ăn cho chó hoài như vậy nữa!

 

Mới đầu Tiểu Nhan còn muốn đẩy ra, sau đó dưới sự lôi kéo của Hàn Thanh, cái hôn của hai người dần dân mãnh liệt. Cô có chút hoảng loạn mà dựa vào Hàn Thanh, hoàn toàn chẳng biết đêm nay là đêm gì nữa. Chẳng biết đã qua bao lâu, Hàn Thanh cuối cùng cũng buông ra, vừa hạ thấp trán vừa thở hổn hển, đưa tay lên nhẹ nhàng giúp cô lau sạch dấu vết bên môi.

 

Tiểu Nhan ý thức được động tác này, càng cảm thấy vô cùng mất mặt, đành phải úp mặt vào ngực Hàn Thanh, nhắm mắt lại không dám nhìn người khác.

 

Hàn Thanh không mặc áo cứu sinh, nên ngực anh dày rộng, lúc dựa vào ấm áp không nói, còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh.

 

Ngay từ đầu Tiểu Nhan đã nghe thấy tiếng trái tim đập rất nhanh.

 

Cô còn tưởng rằng đây là tiếng tim đập của mình, còn đang âm thầm cười nhạo mình mất mặt.

 

Nhưng mà một lát sau, cô liền phát hiện tiếng tim đập này hình như không phải của cô. Nếu không phải cô thì còn có thể là của ai?

 

Tiểu Nhan nhịn không được ngẩng đầu nhìn Hàn Thanh, biểu cảm trên mặt anh rất bình tĩnh, khi cô ngẩng đầu nhìn anh, anh còn cúi đầu nhìn cô lại.

 

Trong đôi mắt bình tĩnh ẩn chứa gợn sóng, hoàn toàn nhìn không ra vừa rồi anh hôn cô đến mức động tình.

 

Nếu không phải quá gần nhau, Tiểu Nhan thật sự không biết…

 

Người này ở bên ngoài nhìn như không hề bận tâm, nhưng tim đập lại nhanh như vậy.

 

Hóa ra…. Mất mặt cũng không phải chỉ mình Nghĩ đến chuyện này, Tiểu Nhan lập tức vui vẻ, cô vui vẻ rạo rực cười với Hàn Thanh, vươn tay chọt chọt ngực anh.

 

“Tim anh đập nhanh thật.”

 

Ngữ khí mang theo ý “cười trên sự đau khổ của người khác”, giống như cố ý muốn giễu cợt Hàn Thanh vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi