TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1607:

 

“Thà tìm một người không đáng tin cậy, có khả năng bị lừa, còn hơn là đi xem mắt?” Tiêu Túc hơi nheo mắt, thật sự không hiểu được vì sao Giang Tiểu Bạch lại làm như thế, chẳng lẽ cô ấy kháng cự việc đi xem mắt đến thế sao?

 

“Tin tôi đi, tỉ lệ tôi bị lừa chắc chắn sẽ nhỏ hơn xác suất tôi bị ép kết hôn!” Nói xong, cô ấy chớp chớp mắt, hai tay vòng trước ngực nhìn Tiêu Túc: “Anh Tiêu, anh đứng ở đây cản không cho tôi vào trong, là định giả làm bạn trai tồi à?”

 

Tiêu Túc: “…”

 

Trên thực tế cả hai lựa chọn cậu ta đều không muốn chọn cái nào cả.

 

Cô gái trước mặt này mới chỉ nói chuyện với cậu ta vài lần, nếu cô ấy xảy ra chuyện, thì cậu ta cũng chẳng đau chẳng ngứa, chỉ cần đừng để cho cậu ta biết.

 

Nhưng chỉ cần là con người, thì đêu có lòng trắc ẩn.

 

Giống như Tiêu Túc bây giờ, nếu cậu ta không biết những gì Giang Tiểu Bạch định làm, thì cô ấy xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến cậu ta.

 

Nhưng bây giờ cô ấy lại mở miệng nhờ cậu ta giúp đỡ, mà cậu ta không giúp được, rồi mình còn biết cô ấy có thể sẽ bị lừa thì thật đúng là…

 

Tiêu Túc nhếch đôi môi mỏng, chậm rãi nói: “Chuyện này có lẽ còn có cách giải quyết khác, nếu cô có thể nghĩ ra cách nhờ tôi giúp đỡ thì chắc cũng phải nghĩ ra được cách khác nữa chứ”

 

Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch có chút buồn cười, dứt khoát đứng lại nhìn chằm chằm Tiêu Túc.

 

“Được rồi, không bằng anh Tiêu thay tôi nghĩ vài cách khác đi? Nếu anh không nghĩ ra được, thì anh phải giả làm bạn trai tôi.”

 

“..m Tiêu Túc: “…

 

Sao cậu ta lại có cảm giác tự đào hố mình thế nhữ “Sao nào? Anh Tiêu có đồng ý không đây?”

 

Giang Tiểu Bạch thấy trên mặt cậu ta lộ ra vẻ rối rắm, Giang Tiểu Bạch dứt khoát kiêng chân, dùng đôi mắt đẹp đế nhìn chằm chằm Tiêu Túc, chính động tác này cũng đã kéo gần khoảng cách giữa hai người lại.

 

Còn Giang Tiểu Bạch lại không cảm thấy có chút vấn đề nào, nhưng Tiêu Túc lại cau mày lui về sau một bước, “Để tôi suy nghĩ lại”

 

Sau đó hai người tốn thời gian ở trong quán cà phê. Tiêu Túc nghĩ cách thay cô, còn Giang Tiểu Bạch ngồi chờ ở bên cạnh, đợi tới mức cô phát chán, dứt khoát ra ngồi chỗ cái ghế bày ở cửa quán cà phê, sau đó gọi một ly trà sữa, dù bận tối mắt vẫn thong dong ngồi đó uống.

 

Tiêu Túc trầm tư suy nghĩ rất lâu, lại thấy cô vậy mà nhẹ nhàng vắt chéo chân ngồi đó uống trà sữa, thì cảm thấy huyệt thái dương ân ẩn đau.

 

Cậu ta ở đây nghĩ đau đầu, còn cô lại giống như không phải người trong cuộc, ngồi đó uống trà sữa?

 

Thấy cậu ta nhìn sang đây, Giang Tiểu Bạch còn vươn tay vẫy vãy, giống hệt một con mèo lười: “Nghĩ ra cách gì chưa anh Tiêu?”

 

“m Tiêu Túc: “…

 

Cậu ta không biết phải làm sao nhìn cô ấy một cái, Giang Tiểu Bạch nhún vai, tự nhiên nói: Sau đó hai người tốn thời gian ở trong quán cà phê. Tiêu Túc nghĩ cách thay cô, còn Giang Tiểu Bạch ngồi chờ ở bên cạnh, đợi tới mức cô phát chán, dứt khoát ra ngồi chỗ cái ghế bày ở cửa quán cà phê, sau đó gọi một ly trà sữa, dù bận tối mắt vẫn thong dong ngồi đó uống.

 

Tiêu Túc trầm tư suy nghĩ rất lâu, lại thấy cô vậy mà nhẹ nhàng vắt chéo chân ngồi đó uống trà sữa, thì cảm thấy huyệt thái dương ân ẩn đau.

 

Cậu ta ở đây nghĩ đau đầu, còn cô lại giống như không phải người trong cuộc, ngồi đó uống trà sữa?

 

Thấy cậu ta nhìn sang đây, Giang Tiểu Bạch còn vươn tay vẫy vãy, giống hệt một con mèo lười: “Nghĩ ra cách gì chưa anh Tiêu?”

 

mm”

 

Tiêu Túc: “…

 

Cậu ta không biết phải làm sao nhìn cô ấy một cái, Giang Tiểu Bạch nhún vai, tự nhiên nói: Sau đó hai người tốn thời gian ở trong quán cà phê. Tiêu Túc nghĩ cách thay cô, còn Giang Tiểu Bạch ngồi chờ ở bên cạnh, đợi tới mức cô phát chán, dứt khoát ra ngồi chỗ cái ghế bày ở cửa quán cà phê, sau đó gọi một ly trà sữa, dù bận tối mắt vẫn thong dong ngồi đó uống.

 

Tiêu Túc trầm tư suy nghĩ rất lâu, lại thấy cô vậy mà nhẹ nhàng vắt chéo chân ngồi đó uống trà sữa, thì cảm thấy huyệt thái dương ân ẩn đau.

 

Cậu ta ở đây nghĩ đau đầu, còn cô lại giống như không phải người trong cuộc, ngồi đó uống trà sữa?

 

Thấy cậu ta nhìn sang đây, Giang Tiểu Bạch còn vươn tay vẫy vãy, giống hệt một con mèo lười: “Nghĩ ra cách gì chưa anh Tiêu?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi