TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Hàn Minh Thư: “…

 

Đây sao có thể? Để ở cùng Giá Đỗ Nhỏ và cô, Dạ Mạc Thầm gần như không đi lo việc của công ty, nhưng công ty suy cho cùng là của anh, vì vậy một số trường hợp đặc biệt quan trọng anh vẫn sẽ đi.

 

Như hội nghị lớn hôm nay, hội nghị mở là gần như cả ngày, trước đây Hàn Minh Thư từng đi làm ở công ty, đương nhiên biết quan trọng bao nhiêu.

 

Cô sao có thể trách anh về muộn chứ?

 

“Anh lại nghĩ em thành người phụ nữ không tốt như vậy.

 

Xong rồi.Dạ Âu Thần không dám tiếp tục tùy tiện nói lung tung nữa, đổi giọng.

 

“Không, là anh tự cảm thấy anh về muộn, vì vậy làm em tức giận, đáng phạt.”

 

“Đừng chuyển chủ đề!”

 

Chuyển chủ đề sao? Chuyện năm đó, kỳ thực anh ấn tượng sâu sắc.

 

Có điều anh không biết, duyên phận khiến họ gặp nhau, nếu tối hôm đó Dạ Âu Thần không trúng thuốc, có lẽ sẽ không gặp được cô.

 

Mà Hàn Minh Thư nếu không ly hôn với chồng trước, đoán chừng cũng sẽ không đi trên con đường không có ai đó.

 

“Sao anh không nói gì?”

 

Hàn Minh Thư ngờ vực nhìn chăm chăm anh: “Anh đang nghĩ gì?”

 

“Anh đang nghĩ…” Ngữ khí của Dạ Mạc Thầm ngừng lại một lúc, rồi sau đó mới lờ mờ nói: “Nếu hôm đó em không ra, anh có lẽ đã lái xe về rồi, cũng sẽ không có chuyện đằng sau, vì vậy vốn sẽ không có phụ nữ khác. Chuyện này, chỉ có hai kết quả, một là không có, một cái khác là em.”

 

Không thể không nói, lời này của Dạ Âu Thần ở trong lòng đã nghĩ rất lâu mới nói, cũng thực sự là cách nghĩ chân thật nhất của anh. Có điều anh cũng thật sự lo lắng bản thân nói sai, Minh Thư sẽ giận anh.

 

Lúc đầu Minh Thư nghe thấy câu, nếu hôm đó em không ra, anh có lẽ đã lái xe về rồi.

 

Liền không chịu được bóc phốt trong lòng một câu, trực nam!Nhưng câu tiếp theo của Dạ Âu Thần, chuyện này chỉ có hai kết quả.

 

Một là không có, một cái khác là em.

 

Câu này trực tiếp thả thính Hàn Minh Thư đến chết rồi.

 

Cô nhẹ cắn răng, cảm thấy tim đập trong thoảng chốc, thật là tức giận gì đều biết mất sạch sẽ rồi.

 

“Vậy…” Hàn Minh Thư còn muốn hỏi gì đó, nghĩ lại cảm thấy không cần thiết nữa, anh đã nói như vậy rồi, cô còn có gì để tính toán đây! Hàn Minh Thư mặc dù không nói tiếp, nhưng từ thần thái biểu cảm của cô Dạ Âu Thần liền nhìn ra được, cô hoàn toàn hết giận rồi.

 

Có điều, anh mới không ngốc, bên môi anh kèm theo nụ cười nhạt, mặc dù cười, nhưng nhìn không hề hiền lành.

 

“Minh Thư, lúc anh về em đang xem điện thoại sao?”

 

Vấn đề bất ngờ đề cập tới khiến Hàn Minh Thư không hiểu tại sao, có điều vẫn gật đầu.

 

“Đang nói chuyện?”

 

Hàn Minh Thư lại gật đầu.

 

“Tin nhắn Tiểu Nhan gửi cho em?”

 

Hàn Minh Thư nhận ra điều bất thường, mặc dù anh bình thường rất quan tâm tới cô, nhưng rất ít gặng hỏi cô như hôm nay, lẽ nào… “Sau này khi anh họp không có nhà, em bảo cô ấy nói chuyện với em nhiều hơn để giải sầu, khỏi phải một mình toàn nghĩ linh tinh.”Có lẽ là biết cô bắt đầu hoài nghi, vì vậy Dạ Âu Thần lại thêm một câu nữa.

 

Suy nghĩ bé nhỏ của Hàn Minh Thư vừa mới hình thành liền bị câu nói này đánh tan rồi, cô thở dài một hơi.

 

Doạ chết cô rồi, cô vừa rồi còn cho rằng Dạ Âu Thần muốn gây phiền phức cho Tiểu Nhan.

 

May mà không phải.

 

“Biết rồi.”

 

Hàn Minh Thư gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi