TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Nhưng mà Hàn Minh Thư cẩn thận suy xét một chút, dự theo độ nổi tiếng cảu Hàn Thanh ở thành phố này, muốn biết anh ấy có độc thân hay không cũng không khó, mà người phụ nữ trước mặt này có thể hỏi ra vấn đề này, chứng tỏ cô ta cũng không phải đồ đần.

 

Bởi vì câu nói này nhìn thì có vẻ như chỉ là lơ đãng hỏi, nhưng thực ra là để thử thăm dò, nếu như Hàn Minh Thư không có suy nghĩ nhiều, bậy thì chỉ cần trả lời một câu bình thường là xong.

 

Đáng tiếc, sự tồn tại của Tiểu Nhan khiến cô không thể không nghĩ ngợi thêm.

 

Cô thản nhiên cười một tiếng, trả lời một cách mơ hồ.

 

“Anh ấy sao? Hiện tại anh ấy hoàn toàn đang rất là hạnh phúc.”

 

Có bạn gái, không phải là hạnh phúc sao?

 

Dù sao những gì cô nói cũng là sự thật, về phần Hứa Yến Uyển nghĩ như thế nào thì cũng không liên quan gì đến cô, dù sao cô và Hứa Yến Uyển cũng không thân quen gì, cho nên cô cũng không muốn giải thích quá nhiều với Hứa Yến Uyển.

 

Hai người phụ nữ ở phía trước nói chuyện, hai ba con Dạ Âu Thần và Đậu Nành ở đằng sau liếc nhìn nhau, trong lòng đều nói: Phụ nữ thật đáng , sợ: Hai người nhanh chóng tiến vào phòng bao, bởi vì Hàn Thanh sắp đến, cho nên vừa vào chỗ ngồi, Hàn Minh Thư đã bảo nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.

 

Lúc đầu Hàn Minh Thư dự định ngồi chung một chỗ với Hứa Yến Uyển, nhưng mà cô vừa mới ngồi xuống xong, Dạ Âu Thần và Đậu Nành đã phân một trái một phải ngồi xuống bên cạnh cô, trực tiếp vây cô lại.

 

Hàn Minh Thư: “….

 

Hứa Yến Uyển cũng không cảm thấy có cái gì cả, cười tủm tỉm nhìn cảnh này, sau đó ngồi xuống phía đối diện.

 

Bản thân cô ta là một người vô cùng chủ động, cho dù Dạ Âu Thần và Đậu Nành không ngồi xuống bên cạnh Hàn Minh Thư thì Hứa Yến Uyển cũng sẽ không ngòi xuống bên cạnh cô khi cả gia đình bốn người của cô có mặt.

 

Cô ta không đến nỗi thiếu hiểu biết như thế, thậm chí còn khen một câu.

 

“Tìm cảm gia đình của các người thật tốt”

 

Hàn Minh Thư chỉ có thể cười gật đầu, cô có thể nhìn ra được Hứa Yến Uyển là người có tố dưỡng cực kỳ tốt, mặc dù cô cảm thấy Tiểu Nhan cũng rất ưu tú, nhưng nếu như là lúc trước, Tiểu Nhan mà nhìn thấy cô gái như Hứa Yến Uyển, đoán chừng cô ấy sẽ mất lòng tin.

 

Hiện tại trong lòng Hàn Minh Thư âm thầm kêu may mắn vì Hứa Yến Uyển xuất hiện tương đối muộn.

 

Không đúng, người trong định mệnh sẽ chỉ xuất hiện ở lúc thích hợp, sớm hay muộn cũng không có gì khác nhau, cô và Dạ Âu Thần cũng từng chia cách năm năm, bởi vì trong lòng cả hai bên đều có tình yêu, không bỏ được tình yêu đối với đối phương, cho nên cho dù có xa các năm năm thì cũng không có người khác ở giữa.

 

Cho nên cho dù Hứa Yến Uyển có xuất hiện sớm hơn một chút thì cũng sẽ không có gì khác biệt cả.

 

Tính tình của Hàn Thanh chính là nhận định là nhận định.

 

Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Hàn Minh Thư cũng yên lòng.

 

Hàn Thanh từ từ đến muộn.

 

Và đã trễ hơn hai mươi phút so với thời gian đã định.

 

Câu đầu tiên anh ta nói khi bước vào phòng bao.

 

“Xin lỗi vì đến trễ”

 

Hàn Minh Thư không khỏi nhíu mày, cô biết rất rõ anh trai của mình, biết Hàn Thanh là loại người rất quan trọng thời gian, anh ta nói mười phút nữa anh ta đến, mười phút nữa anh ta nhất định sẽ xuất hiện, sẽ không sau mười phút mới đến.

 

Bây giờ anh ta đến muộn hai mươi phút, và ước tính có điều gì đó thực sự bị trì hoãn.

 

“Cậu ơi, có kẹt xe không ạ?” Đậu Nành đột nhiên hỏi ở bàn ăn.

 

Hàn Thanh liếc xéo Đậu Nành, nhàn nhạt nói: “Là vì lý do khác, các người cũng tới đây?”

 

Ánh mặt Hạ Thiên quét qua Dạ Âu Thần trong tay đang ôm Đậu Nành.

 

Một lớn một nhỏ ngồi bên cạnh Hàn Minh Thư, dường như sợ cô chạy mất.

 

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Thanh thở dài.

 

Hồi đó, anh ta nghĩ rằng em gái mình sẽ đến sống một mình với Đậu Nành, không ngờ rằng sau một thời gian dài như vậy, cô lại có thêm đứa con thứ hai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi