TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Lo lắng sinh ra từ tình yêu, và sợ hãi sinh ra từ tình yêu.

 

Không thể nói rằng vì cô ấy quá thích anh ta và trước kia nhận quá nhiều lời cự tuyệt nên cô ấy rất sợ hãi và bất an, có khi nửa đêm tỉnh dậy, cô ấy còn tưởng rằng đó có thể là một giấc mơ.

 

Bởi vì giấc mơ này quá đẹp, đẹp đến mức trông chẳng thật chút nào.

 

Thậm chí, đôi khi cô ấy còn nghĩ, liệu mình có phải là khách trong mơ, và thế giới nào là thực?

 

“Ngu ngốc.”

 

Hàn Thanh thở dài, đem cô gái nhỏ ôm vào trong cánh tay dài, gõ cằm của cô ấy lên đầu, giọng điệu trầm mặc bất lực: “Em phải cho anh thêm tin tưởng, hay nói, tự tin hơn vào chính mình.”

 

Tiểu Nhan được anh ta ôm trong tay, cô ấy nhẹ nhàng mà ngủ.

 

“Không chỉ là em thích anh, anh cũng thích em.”

 

Giọng nói của anh ta rất nhẹ nhàng, âm điệu của anh ta rất thấp, và anh ta rất nghiêm túc với cảm xúc thật của mình nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình.

 

Tiểu Nhan cảm thấy trái tim mình dần dần tràn đầy cảm xúc, viền mắt cô ấy nóng lên: “Ừ”

 

“Từ nay trốn nữa không?” Hàn Thanh hỏi.

 

Tiểu Nhan lắc đầu nguầy nguậy: “Em không trốn, anh sẽ cùng em đối mặt với mọi vấn đề, và em sẽ không trốn.”

 

Thực ra, nghĩ lại thì tưởng như không có chuyện gì xảy ra, nhưng chính mình vì quá căng thẳng, bất an nên mới nghĩ ra chuyện đó.

 

Cô ấy sẽ vượt qua kiểu suy nghĩ này trong tương lai.

 

“Vậy bây giờ, chúng ta hãy nói về những gì em vừa nói.”

 

Hử?

 

Nói về những gì cô ấy vừa nói? ? Có chuyện gì vậy? ? ?

 

Tiểu Nhan chớp mắt, có cảm giác không tốt.

 

Hàn Thanh lui về phía sau nửa bước, nhìn chằm chằm cô ấy: “Vừa rồi em nói…”

 

Vẻ mặt như cười nhưng không nói ra hết tất cả, nhưng khuôn mặt của Tiểu Nhan nhanh chóng đỏ lên, cô ấy đột nhiên vươn tay che miệng Hàn Thanh kêu lên: “Đừng nói nhảm, vừa rồi em không nói gì hết.”

 

“Ồ?” Hàn Thanh cười nhạt một tiếng, hơi thở phát ra phả vào lòng bàn tay Tiểu Nhan, rất nóng, nóng bỏng như lửa đốt.

 

Suýt nữa thì cô ấy bị bỏng.

 

Tiểu Nhan sợ tới mức định rút tay về, nhưng Hàn Thanh lại mạnh mẽ siết chặt cổ tay gầy trắng nõn của cô ấy.

 

“Giấu cái gì?” Giọng anh khàn khàn: “Không phải em đã nói không trốn nữa sao? Em quên mất vừa rồi em nói gì rồi sao?

 

Tiểu Nhan : “…Chuyện chúng ta vừa nói với chuyện này không giống nhau…”

 

Những gì cô ấy nói là cô ấy không còn quá quan tâm đến chính mình, không giống như bây giờ: “Anh cố ý xuyên tạc lời em nói!”

 

“Xuyên tạc chuyện gì? Lẽ nào câu kia không phải em nói?”

 

Nhưng những gì Tiểu Nha nói, dường như Hàn Thanh không định buông tha cho cô ấy đi, trong suốt cuộc nói chuyện hơi thở rất gần với cô ấy, và hơi thở của hai người có thể nói là hòa quyện với nhau.

 

“Đúng vậy, ngay cả khi em đã nói vậy thì sao! Em, em chỉ …”

 

“Không quan trọng là cái gì.”

 

Hàn Thanh lại siết chặt cổ tay cô, cúi người, áp đôi môi mỏng lên trán cô: “Chính là em vừa nói.”

 

Tiểu Nhan cảm thấy như mình đã đá vào tấm sắt.

 

Cô ấy thật sự chỉ là nói chuyện phiếm, nhưng Hàn Thanh thật sự sẽ không muốn đưa cô ấy ra ngoài, đúng không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi