TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1727:

 

Những người có mặt ở hội trường không khỏi liếc nhìn về phía nam thanh niên nhiều hơn.

 

Cậu ta có vóc dáng cao và một khuôn mặt lạnh lùng, vết sẹo trên mặt càng khiến cho cậu ta trở nên lạnh lùng thêm vài phần, bộ dạng không dễ gần một chút nào nhưng cái phong thái vẫn khiến người ta muốn nhìn cậu ta nhiều hơn.

 

Mọi người đều biết rằng giám đốc Triệu là loại người như thế nào, người mà có thể cùng anh ta bàn bạc dự án và lại trấn tĩnh như vậy thì thân phận chỉ có thể cao chứ không thể thấp được.

 

Mà lúc này môi của Giang Tiểu Bạch không khỏi co giật lên.

 

Là ai nói với cô ấy? Tiêu Túc sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây? Cậu ta không định tiếp tục hợp tác sao?

 

Sao đột nhiên lại chạy đến sinh nhật của bà nội cô ấy?

 

Vấn đề bây giờ là cô ấy có nên giả vờ như không quen biết cậu ta hay là phải làm như thế nào đây?

 

Ngay lúc Giang Tiểu Bạch đang thấy bối rối thì Đỗ Tiêu Vũ liếc mắt về phía cô ấy rồi thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Đó chẳng phải là Tiêu Túc sao? Sao cậu ta lại xuất hiện cùng với bác của con?”

 

Nghe xong Giang Tiểu Bạch liền họ khẽ một cái rồi nói: “Con làm sao mà biết được?”“Con không phải nói cậu ta là bạn trai con sao, con mà không biết thì còn ai biết? Hay là cậu ta không nói với con?”

 

Giang Tiểu Bạch: “…”

 

Sợ mẹ nghi ngờ nên Giang Tiểu Bạch liền vội vàng giải thích: “Aya, lúc con gọi thì anh ấy nói rằng đang bận việc nên con đã dặn là anh ấy không cần đến nữa rồi. Con chỉ biết rằng anh ấy đang bận việc chứ con không biết anh ấy đang bận việc gì, anh ấy xuất hiện cùng lúc với bác và giám đốc Triệu có lẽ là để cho thuận tiện trong việc bàn bạc làm ăn? Vừa nãy mẹ không thấy bác còn hỏi anh ấy là ai à? Nhất định là sau khi bàn bạc chuyện làm ăn thì cùng với giám đốc Triệu qua đây rồi.”

 

Đầu óc cô quay cuồng rồi lập tức kể ra một câu chuyện hợp lý.

 

Đỗ Tiêu Vũ đột nhiên nói: “Vậy con hãy ra chào hỏi cậu ta đi, dù sao đó cũng là bạn trai của con.

 

Khóe miệng Giang Tiểu Bạch hơi co lại: “Mẹ à, như vậy có vẻ không ổn? Anh ấy bây giờ là khách của bác con, nếu con lên chào hỏi với anh ấy thì mọi người sẽ nhìn con như thế nào đây?”

 

Cạch.

 

Đỗ Tiêu Vũ vỗ vào sau đầu của Giang Tiểu Bạch một cái: “Con bé ngốc này, cậu ta là bạn trai con trước sau đó mới là khách của bác con, con lên nói vài lời với bạn trai con thì có làm sao? Lẽ nào con lừa mę sao?”

 

“Mẹ à, sao con lại nói dối mẹ chứ? Anh ấy thật sự là bản trai của con nhưng bây giờ tự nhiên đi ra có hơi tùy hứng, lát nữa rồi chúng ta đi tìm anh ấy có được không ạ? Mẹ yên tâm đi, con nói anh ấy là bạn trai con thì anh ấy nhất định không chạy được đâu?”

 

Nhưng Đỗ Tiêu Vũ làm sao có thể để Giang Tiểu Bạch mê hoặc được nên liền vòng tay ôm lấy cô, vẻ mặt đầy nghiêm túc nói: “Được rồi, vậy con đừng tìm cậu ta nữa, mẹ muốn xem tính cách của bạn trai con như thế nào, liệu cậu ta có chủ động tìm đến con hay.

 

không?”

 

Giang Tiểu Bạch: “

 

Mẹ của cô ấy thật sự là người nghĩ gì nói đó làm cho cô ấy không biết nên nói gì mới tốt đây.

 

“Tùy theo mẹ vậy Cô ấy chỉ đành bất lực nói một câu.

 

Bởi Vì Giang Ngạn Minh đã đến nên bữa tiệc sinh nhật chính thức bảt đầu, mọi người bắt đầu ngồi vào.

 

chỗ và khách sạn cũng bắt đầu dọn đồ ăn lên.

 

Lúc chọn chỗ ngồi, giám đốc Triệu được Giang Ngạn Minh mời vào bàn chính và đương nhiên Tiêu Túc đi cùng cũng được mời qua đó.

 

Lúc này Đỗ Tiêu Vũ luôn nhìn chằm chằm vào Tiêu Túc: “Bạn trai con căn bản không nhìn thấy con, Tiểu Bạch mau nói rõ ràng cho mẹ biết, có phải con tìm cậu ta đến để nói dối mẹ không?”

 

Giang Tiểu Bạch nhìn thấy các món ngon đã được bày biện ở trên bàn liền bắt đầu cảm thấy thèm.

 

Phải biết rằng hôm nay cô ấy vừa mới ngủ dậy đã bị kéo đi cho đến bây giờ vẫn chưa được ăn một thứ gì, thật sự là đói chết cô ấy rồi.

 

Bởi vậy cô ấy trực tiếp nắm lấy tay của Đỗ Tiêu Vũ rồi nói: “Mẹ à, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta mau đi ăn chút gì đi, đồ ăn ở ngay trước mắt thế này những chuyện khác đều không quan trọng nữa.

 

Đỗ Tiêu Vũ liếc nhìn một cái thấy trên bàn chỉ có hai ba món ăn, liền trừng mắt nhìn cô.

 

“Món ăn còn chưa lên hết mà con đã có cái bộ dạng như thế này rồi, con là lợn sao? Cất cái biểu cảm của con đi ngay cho mẹ, lúc ăn thì đừng có mà ăn quá nhiều.”

 

Giang Tiểu Bạch với vẻ mặt đầy buồn bực nói: “Lẽ nào hôm nay ăn không phải là chuyện quan trọng duy nhất hay sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi