TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chưogn 1758:

 

Tiểu Nhan cho là mình nghe lầm, bằng không Hàn Thanh làm sao lại đột nhiên chạy đến nhà hàng của cô chứ? Anh đến nhà hàng của mình để làm cái gì thế?

 

“Mẹ nói bạn trai con đến tìm con đấy, con không nghe rõ à? Cái con bé này, hôm nay làm sao mà cứ luôn mất hồn mất vía thế? Có phải thật sự không thoải mái hay không? Nếu không mẹ để bạn trai con đi về nhà tìm con, đón con đi đi bệnh viện kiểm tra nhé.”

 

Nghe được phải đi bệnh viện kiểm tra, Tiểu Nhan giống như bị giẫm trúng cái đuôi, lập tức cự tuyệt: “Tất nhiên không cần, mẹ, mẹ bảo anh ấy ở nhà hàng chờ con, con lập tức đến đấy!”

 

Nói xong, Tiểu Nhan lập tức cúp điện thoại, đem đồ vật nhét lại vào trong túi xách của mình, vội vội vàng vàng muốn đi ra ngoài.

 

Lúc chạy xuống dưới tầng, Tiểu Nhan chạy thật nhanh vào nhà, giấu túi nhỏ vào trong tủ mình, bên trong đều là những tập lớn, nhỡ bị Hàn Thanh thấy thì chết.

 

Không đúng.

 

Tiểu Nhan đơ người, rồi ngẩn người nhìn túi nhỏ.

 

Tại sao Hàn Thanh lại đến cửa hàng tìm cô?

 

Tiểu Nhan liền nghĩ ngay đến Lâm Hửa Chính vừa tìm cô gần đây, lẽ nào? Nhưng mà… anh Lâm đã hứa rồi mà, không tiết lộ ra ngoài? Sao chưa gì đã nói ra thế này?

 

Đang nghĩ, di động trong ví Tiểu Nhan rung lên, trong không gian im ắng thế này làm cô giật cả mình, Tiểu Nhan nhanh chân chạy đến nhìn.

 

Sau đấy cô ngừng thở luôn!

 

Vì người gọi cho cô không ai khác chính là Hàn Thanh đó.

 

Tiểu Nhan hít sâu, điều chỉnh hô hấp ổn định lại rồi mới nghe điện thoại: “Alo?””Anh qua chỗ em nhé.”

 

Hàn Thanh nghe La Tuệ Mỹ nói xong mới gọi điện cho Tiểu Nhan, mặt khác La Tuệ Mỹ cũng đã nói ràng mạch biểu hiện hôm nay của Tiểu Nhan cho Hàn Thanh nghe.

 

“Không cần đầu, em ra ngay đây, anh chờ chút, em đến chỗ anh.”

 

Nói xong Tiểu Nhan tính quay người đi luôn, lại bị giọng nói đầu bên kia cản lại.

 

“Nghe lời, ở nhà chờ anh, không cần đến.”

 

Tiểu Nhan: “…”

 

“Anh là người yêu em, chuyện đó anh nên làm, có những chuyện anh không biết, em có thể bảo anh, chứ không phải tự mình làm hết, hiểu chưa?”

 

Mấy câu dịu dàng thế này, nếu là bình thường nói ra, Tiểu Nhan sẽ cảm thấy cảm động muốn chết, nhưng mà hôm nay nghe Hàn Thanh nói như vậy, càng nghe càng sợ.

 

Tại vì bình thường Hàn Thanh không có như thế này, tự dưng săn sóc tỉ mỉ, có khi nào vì chuyện cô mang thai không? Nên mới tốt với cô thế?

 

Tiểu Nhan cắn môi dưới: “Ừm, có phải anh biết.”

 

“Gì?”

 

“Không, không có gì đâu, anh qua đây thật hả?”

 

“Ừ, ngoan chờ anh, bác gái bảo hôm nay em không khoẻ lắm, anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra xem sao.”

 

Hàn Thanh nói xong thì cúp điện thoại, anh bảo sẽ qua đây, nên Tiểu Nhan cũng lười trốn, đứng luôntrong nhà.

 

Chuyện cô thấy nan giải bây giờ, có phải Hàn Thanh vì nghe Lâm Hứa Chính nói gì đó, trở nên chu đảo như thế.

 

Giờ anh nghĩ cô có chửa thì làm sao giờ? Cô giải thích làm sao mới được đây?

 

Giờ cô còn chưa chắc cái gì cả, còn không biết mình có hay không có nữa, dù sao mới chỉ chậm có hai ngày thôi mà.

 

Mà kỳ của cô còn không cố định.

 

Bây giờ cô vừa căng thẳng vừa chờ mong, nếu sai rồi, thì cô thua thôi.

 

Tiểu Nhan thay quần áo ra phòng khách ngồi ngoan, Hàn Thanh chưa có đến, cô cứ ngồi gốc tự hỏi nói chuyện này với Hàn Thanh kiểu gì.

 

Cứ thế, thời gian trôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi