Chương 1781:
Suy nghĩ trong lòng bị người ta vạch trần trắng trợn như thế này, Hứa Yến Uyển không biết mình nên khóc hay nên cười.
“Thế thì sao? Anh Lâm nói ra những thứ này để làm gì?”
Lâm Hứa Chính không nói gì.
Hứa Yến Uyển bước từng bước đến gần anh ta: “Anh không muốn nói thì để em nói giúp anh được không? Anh cảm thấy em thích Hàn Thanh nên mới cố ý giấu giếm làm việc ở công ty anh ấy, đúng không?”
Lời này vừa nói ra khiến Lâm Hứa Chính nhíu mày lại.
“Em không ngờ, bây giờ em còn không có cả quyền chọn công ty làm việc sao? Lâm Hứa Chính, tại sao anh phải quản chuyện của em chứ? Từ lúc em nộp công việc vào tập đoàn nhà họ Hàn, đến lúc bọn họ tuyển dụng em vào làm việc, em không biết em ở lại tập đoàn nhà họ Hàn thì có vấn đề gì? Em không cho Hàn Thanh biết sự tồn tại của em là vì em chỉ muốn chăm chỉ làm việc ở đấy mà thôi, như vậy cũng không được sao?”
Hứa Yến Uyển không thể hiểu được người “anh trai” lớn lên với cô ta từ nhỏ, luôn bình tĩnh dịu dàng quan tâm chăm sóc cô ta.
Lâm Hứa Chính đi tới trước mặt cô ta, cúi đầu nhìn cô ta: “Làm việc chăm chỉ? Nhưng em chắc chắn trong lòng em chỉ nghĩ như vậy thôi sao?”
Anh ta và Hứa Yến Uyển lớn lên cùng nhau.
Trên thế giới này, ngoài ba mẹ cô ta ra thì người hiểu rõ suy nghĩ Hứa Yến Uyển nhất chính là anh ta.
Bởi vì Lâm Hứa Chính giỏi nhìn lòng người.
Quả thực, Hứa Yến Uyển rất biết che giấu tâm trạng của mình, nếu không phải lớn lên bên nhau thì có khi Lâm Hữa Chính cũng không thể đoán được suy nghĩ của cô ta.
“Anh có ý gì?”
Hứa Yến Uyển nhìn anh ta với ánh mắt không thể tin nổi, bên môi từ từ nở nụ cười ảm đạm.
Lâm Hứa Chính nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Em cũng đã vào tập đoàn nhà họ Hàn được một thời gian rồi, chắc hẳn em cũng biết bây giờ Hàn Thanh đã có bạn gái rồi chứ?”
“Thế thì sao?”
Hứa Yến Uyển hỏi ngược lại.
Nghe cô ta nói vậy thì Lâm Hứa Chính nhíu mày, thế thì sao?
“Không phải em thích anh ta sao?”
“Đúng vậy, em không giả bộ trước mặt anh nữa, em thích anh ấy, nhưng việc em thích anh ấy thì có liên quan gì với việc anh ấy có bạn gái rồi?”
Lâm Hứa Chính: “…”
“Cũng bởi vì anh ấy có bạn gái rồi nên em không thể thầm lặng thích anh ấy sao?”
Hứa Yến Uyển nhấn mạnh từng câu từng chữ, nói hết lòng mình ra: “Em và Hàn Thanh lớn lên bên nhau, em quen anh ấy bao nhiêu năm thì thích anh ấy bấy nhiêu năm, cho dù em ra nước ngoài thì tình cảm của em dàn cho anh ấy cũng chưa từng vơi đi. Bây giờ, bởi vì anh ấy đã có bạn gái rồi nên em phải vứt bỏ toàn bộ tình cảm của mình, thậm chí không thể ở cùng một công ty với anh ấy nữa sao?”
Một loạt câu hỏi này khiến Lâm Hứa Chính nghẹn lời, không nói được gì, nhưng rất nhanh sau đó, anh ta đã nghĩ ra lời ứng đổi, anh ta tiến lên vài bước, đặt tay lên vai Hứa Yến Uyển, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ anh ta đã có người mình thích rồi, em tội gì phải thế này?”
“Em tình nguyện.”
Hứa Yến Uyển tránh khỏi tay anh ta, lùi lại phía sau một bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Hứa Chính: “Em thích anh ấy là chuyện của bản thân em, không liên quan tới bất cứ ai hết, cho dù chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ thì anh cũng không có tư cách can thiệp vào chuyện của em.”
Lâm Hứa Chính: “Cho dù anh ta vĩnh viễn không đáp lại em cũng không có liên quan gì đến em sao?”
“Đúng!”
Lâm Hứa Chính mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó nữa nhưng Hứa Yến Uyển thấy vậy thì chặn lời anh ta trước: “Anh Lâm, anh đừng nói gì nữa, vốn dĩ người ngoài cuộc không thể xen vào chuyện tình cảm của mỗi người được, em tin anh hiểu rõ chuyện này hơn em. Nếu như có người nói với anh rằng anh đừng nhớ nhung về người vợ đã mất của mình nữa, đi cưới người khác, anh sẽ đồng ý sao?”
Những lời này của Hứa Yến Uyển chạm thẳng vào tận sâu trái tim anh ta.
Bởi vì người vợ đã mất của Lâm Hứa Chính là vảy ngược của anh ta, không thể cho người khác biết một cách dễ dàng được, nếu có ai đó bảo anh ta kết hôn lần nữa thì anh ta sẽ trở mặt với người đó luôn.