TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1809:

 

“Biết chứ, cả người của cậu đỏ hết cả lên, sau đó cứ ngốc nghếch kiểu gì, đứng cũng đứng không vững, hơn nữa còn đặc biệt nghe lời, tớ kêu cậu ngoan ngoãn ngồi ở trên sàn bar thì cậu liền ngồi ở đó không động đậy.”

 

Nghe bạn tốt hình dung, Giang Tiểu Bạch cảm thấy không phải nghe cũng khá bình thường thôi sao?

 

Nhưng nhìn phản ứng của Tiêu Túc lại cảm thấy không đơn giản như thế.

 

“Không đúng, có phải cậu lừa tớ không?”

 

Giọng của Giang Tiểu Bạch hung dữ nói: “Cậu cứ nói thẳng với tớ đi, rốt cuộc lúc tớ say như thế nào?”

 

“Giống như tớ vừa nói nãy đấy, ngoại trừ như thế ra thì không còn nữa, sao thế Tiểu Bạch? Chẳng lẽ cậu còn làm ra chuyện gì xấu hổ nữa sao?”

 

“Nếu như tớ biết thì đã không phải hỏi cậu rồi!”

 

Giang Tiểu Bạch vò đầu bứt tai: “Những gì cậu vừa nói có thật không? Tớ uống say xong ngoan như vậy sao? Sao tớ lại thấy mình giống một bà điển hơn nhỉ?”

 

“Tiểu Bạch, cậu nghĩ nhiều rồi, những cái đó chỉ có trên phim mới có thôi chứ trong thực tế làm sao có thể được? Cậu yên tâm đi, tớ thấy cậu cực kì bình thường, chắc chản sẽ không …“Nói đến đây hình như Phương Đường Đường đột nhiên nhớ ra điều gì lập tức ngừng lại: “À, nếu cậu nói như thế hình như tớ đã nhớ ra một chút chuyện gì đó.”

 

“Cái gì?”Giang Tiểu Bạch giữ chặt điện thoại, nhíu chặt lông mày hỏi “Thì sau khi Tiêu Túc đến, tớ liền đi nhưng sau đó tớ vẫn không yên tâm lắm nên quay lại nhìn xem các.

 

cậu một cái, sau đó khi mình quay lại, đúng lúc thấy cậu đang ôm ghế không biết đang nói gì với Tiêu Túc, rồi Tiêu Túc ngồi xổm xuống, tiếp đó cậu giống như một con hổ vồ lên vai của anh ấy, không phải tớ nói cậu nhưng Tiểu Bạch cậu cũng thô bạo quá đi, lúc đó tớ thấy cậu suýt chút nữa đã quật ngã Tiêu Túc xuống đất rồi, cậu tưởng sức của caauj là sức bò sao?”

 

Giang Tiểu Bạch: ”…”

 

Cô về lên vai của Tiêu Túc? Còn suýt chút nữa quật ngã Tiêu Túc?

 

“Đúng rồi, biểu cảm e thẹn của cậu lúc nói chuyện với Tiêu Túc, tớ chưa bao giờ thấy qua cả, theo tớ thấy cậu đang làm nũng với Tiêu Túc đúng không?”

 

“Tớ? Tớ làm nũng với Tiêu Túc?”

 

Giang Tiểu Bạch nghe thôi đã cảm thấy không thực tế chút nào, cười nhạt hai tiếng: ““Làm sao có thể? Giang Tiểu Bạch tớ làm sao có thể làm nũng với anh ấy được chứ?”

 

“Tớ cũng thấy không thể nào. Cậu đàn ông như thể, làm sao có thể có một mặt nữ tính như thế được? Chẳng qua là lúc đó quán bar ồn quá, tớ không nghe được các cậu nói gì, dù gì thì sau đó Tiêu Túc cũng cõng cậu đi rồi, cậu còn giữ cổ của anh ấy rất chặt nữa.”

 

Nghe những miêu tả này, dường như trước mắt của Giang Tiểu Bạch xuất hiện một cảnh tượng.

 

Đó chính là cô ôm chặt cổ của Tiêu Túc, treo cả người lên sau lưng anh, sau đó biểu cảm đau khổ, cõng cô di chuyển một cách khó khăn.

 

Nghĩ thế nào cũng cảm thấy thật đáng sợ.

 

Nhưng tất thảy chỉ như vậy thôi sao? Cảm giác nếu chỉ như vậy, Tiêu Túc sẽ không đến nỗi phải nhìn mình bằng ánh mắt sâu xa như vậy.

 

“Sau đó thì sao?”

 

“Sau đó tớ không biết nữa, tớ không đi theo sau khi các cậu đi ra khỏi quán bar, chẳng qua… Sao đột nhiên cậu lại hỏi như vậy? Tự cậu không nhớ ra sao?”

 

“Không nhớ ra, quên hết cả rồi, bao gồm cả đoạncậu vừa nói.”

 

Phương Đường Đường: “Cậu ngốc thật đấy, còn không bằng đập đầu vào đậu phụ chết cho nhanh.”

 

Đối với chuyện tối qua, cho dù Phương Đường Đường có nhắc thế nào, thuyết phục như thế nào, Giang Tiểu Bạch vẫn không nhớ ra rốt cuộc tối qua mình đã làm gì, cô đã quên sạch sành sanh hết rồi.

 

Tồi tệ nhất là một màn này đều đã bị Tiêu Túc nhìn thấy.

 

Nhưng Tiêu Túc cũng không tình nguyện nói ra, Giang Tiểu Bạch cảm giác trái tim của mình giống như đang rất ngứa ngáy khó chịu vậy.

 

“Hay là đi hỏi Tiêu Túc đi, tớ thấy anh ấy sẽ không đến nổi không nói cho cậu biết đâu.”

 

Nghe nói câu này xem, đúng là ngây thơ quá mà.

 

“Nếu như tớ hỏi anh ấy có tác dụng, tớ còn phải gọi điện thoại cho cậu sao? Anh ấy không nói cho tớ biết.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi